Lúc này mọi người đều trợn tròn mắt, không nói được lời nào.
Đầu Giang Thần “ong ong”, có hơi choáng váng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tên họ Bùi kia không chỉ biết Chung Nam Sơn, mà hai người này giống như đã quen biết từ rất lâu rồi.
Trước khi mọi người choáng ngợp, Chung Nam Sơn đã mỉm cười và nói: “Thôi nào, nhóc Bùi, khi nào rảnh thì đến thăm tôi. Tôi sẽ đón tiếp cháu bất cứ lúc nào…”
“Nói vô chuyện chính đi? Nửa đêm cậu gọi tôi như thế, có chuyện gì vậy?”.
Rõ ràng Chung Nam Sơn cũng là một người có tầm nhìn, Bùi Nguyên Minh phải có chuyện gì mới gọi thì mới gọi cho ông ấy muộn như thế này.
Nãy giờ chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi, và bây giờ mọi người sẽ bắt đầu vào chủ đề chính.
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm, mà là trực tiếp đưa thông tin trong tay mình trước máy quay lật đi lật lại.
Khoảng mười phút sau, Chung Nam Sơn tỏ vẻ khó hiểu và nói: “Nhóc Bùi, tại sao cháu lại có thông tin về dự án nghiên cứu này?”
“Hồi đó ông có đề cập đến dự án nghiên cứu này với cháu phải không?” Bùi Nguyên Minh nói.
“Tôi có đề cập đến dự án này nhưng về sau này, tôi xác định công trình nghiên cứu này không có tính khả thi, nếu triển khai nó thì rất có thể sẽ khiến bệnh nhân nặng thì ngạt thở, thậm chí tử vong”.
“Vì vậy, tôi đã niêm phong những tài liệu này cất ở kho vào năm năm trước.”
“Nhưng nhóc Bùi, cháu tìm được những tài liệu này của tôi ở đâu vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã cất trong phòng nghiên cứu của mình ở Dương Thành rồi, nhưng ông đã không có ở đó khoảng 5 năm rồi.” Làm sao những tài liệu dự án mà ông ấy đã cất giữ nó có thể nằm ở trong tay Bùi Nguyên Minh được chứ.
“Ông già, hiện tại ai là người ở phòng tài liệu đó và ai đang quản lý nó bây giờ.”
“Để ông nghĩ xem, hình như một vị bác sĩ họ Giang ở Dương Thành tặng cho tôi nhà kho đó, nhưng khi tôi rời khỏi Dương Thành, tôi đã giao lại quyền sử dụng đó cho người đó…”
“Được rồi, đừng nói lung tung, nhóc Bùi, cho dù cậu lấy thông tin này ở đâu, hãy nhớ tiêu hủy nó càng sớm càng tốt. Đây là một nghiên cứu thất bại, sẽ gây hiểu lầm, không được công khai!” Giọng điệu và vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, vấn đề y tế không bao giờ có thể là trò đùa.
“Được rồi, ông đừng lo lắng, cháu sẽ cho người phá hủy những tư liệu này.” Bùi Nguyên Minh cười khúc khích: “Ngoài ra, cháu muốn hỏi ông một câu hỏi nữa. Gần đây con có quen một người bạn tên là Giang Thần, cậu ấy nói rằng vài năm trước cậu ấy đã nhận được sự hướng dẫn của ông … ” %3D
“Giang Thần?” Chung Nam Sơn nhìn khó hiểu: “Tôi không biết người này, nhóc Bùi, những năm này có rất nhiều người dùng danh nghĩa của tôi đi lừa gạt. Hãy cẩn thận, đừng để bị người khác lừa. Nếu có việc gì cần thiết, hãy
trực tiếp gọi điện cho tôi là được! ”
“Được rồi, con sẽ nhớ tới, ông nghỉ ngơi trước đi, con không quấy rầy nữa…”
Một lúc sau, điện thoại đã được cúp máy.
Bùi Nguyên Minh quay người lại.
Mọi người hoàn toàn bị sốc! Ai nấy đều nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một yêu quái!
Trình Tiên cắn môi nhìn Bùi Nguyên Minh, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng
Cậu ta là ai? Tại sao trước mắt của thầy Chung lại không biết phép tắc Cho dù là ngôi sao sáng trong ngành y như Đổng Thành Sơn cũng đều mộ. như vậy! phải tôn kính không hết phần, vậy anh ta có tư cách gì?
Người đàn ông này, giống như biển rộng sông sâu, không thể dò la được!
Bùi Nguyên Minh lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Thần, nói: “Thầy Chung đã nói rồi, tin tức này cần phải tiêu hủy, không thể truyền ra ngoài gây ra hiểu lầm!”
“Về phần anh, đối với việc trộm tài liệu nghiên cứu của thầy Chung, anh hãy lên báo mà xin lỗi, nếu không, hậu quả như thế nào, tôi không thể đàm bảo!”
“Tôi, tôi, tôi …” Sắc mặt Giang Thần tái nhợt, hai tay không ngừng run rầy.
Anh ta đúng là đã lợi dụng quyền quản lý phòng thí nghiệm của Chung Nam Sơn để đánh cắp dữ liệu nghiên cứu này.
Anh ta vốn tưởng rằng việc này thần không biết quỷ cũng không hay, gần đây nghe nói Chung Nam Sơn đã ra nước ngoài nhiều năm, cho nên mới công bố kết quả nghiên cứu này.
Nhưng không ngờ lúc này lại bị Bùi Nguyên Minh vạch trần, lại dứt khoát như vậy.
Trước những lời nói của Chung Nam Sơn, mọi lý lẽ của anh ta đều vô ích.
Các chuyên gia và học giả xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Giang Thần với vẻ mặt lạnh lùng.
Đây là một thành tích nghiên cứu gian lận! Đúng là không biết xấu hổ!