“Họ Bùi, ta nhận thua, chẳng qua còn nhiều thời gian!”
” Chẳng qua có bản lĩnh, ngươi liền vĩnh viễn để nữ nhân này che chở cho ngươi!”
“Ta muốn xem, nữ nhân này có thể bảo vệ ngươi bao lâu, ngươi còn có thể ăn cơm mềm bao lâu!”
Hắn ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lê Âm Tư và những người khác cũng cười nhạo không thôi: Một người đàn ông ở nước ngoài, ăn một chút cơm chùa liền coi chính mình rất phách lối rồi.
“Dừng lại!”
Bùi Nguyên Minh nãy giờ im lặng, lãnh đạm nói: “Ta nói, các ngươi đi được sao?”
Trong phút chốc, từ Bùi Nguyên Minh có một luồng khí tức vô hình, từ trong cơ thể bạo phát lan tràn mà ra.
Tuy rằng anh biết rất rõ, để cho Dương Huyền Trân tiến lên bảo vệ chính mình, quả thực là cách làm thuận tiện nhất.
Bất quá, với Bùi Nguyên Minh vừa rồi, anh cơ bản cũng đoán được tình huống hiện tại của Dương Huyền Trân.
Lấy phong cách hành sự của anh mà nói, anh đương nhiên sẽ không để Dương Huyền Trân phải chịu thiệt thòi vì mình.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh một bước phóng ra, người chung quanh mỗi một cái đều là thần sắc kỳ dị.
Những bác sĩ và y tá xinh đẹp kia, đang che miệng kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bọn hắn muốn biết, họ Bùi này có bị hỏng não hay không?.
Một đại nhân vật như Lê Thiếu Đông, thật vất vả Dương Huyền Trân mới giúp anh ta làm chỗ dựa, anh ta còn muốn gì nữa?
Muốn tìm đến cái chết sao?
Lê Thiếu Đông ngừng quay đầu lại, lúc này mới cau mày nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, ta đều đã nhận thua, ngươi còn muốn gì nữa?”
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng tiến lên, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự cho rằng, sự tình liền như thế rồi xong hay sao?”
” Thu tiền của ta, mà không trị bệnh cứu người, còn hết lần này đến lần khác, muốn dùng ngươi, cái gọi là cường quyền, cái gọi là năng lượng, ỷ thế hiếp người.
”
” Còn muốn bắt ta ngồi tù mục xương, muốn đánh gãy chân ta, bắt ta quỳ xuống.
”
” Những chuyện này không nói rõ ràng, không cho một lời giải thích.
”
“Ngươi cứ như vậy rời đi sao?”
“Nếu như hôm nay Dương tiểu thư không xuất hiện, hoặc ta là khách du lịch bình thường, có phải là mang ý nghĩa, ta liền phải tùy ý các ngươi chém giết sao?”
“Ta không có sở thích trở thành một người đàn ông hào hiệp.
”
“Ta chỉ nghĩ rằng, nên dạy cho các ngươi một bài học.
”
“Để cho các ngươi hiểu rõ, tương lai gặp gỡ du khách Đại Hạ của chúng ta, khách khí một chút, đừng nghĩ tới hãm hại lừa gạt!”
“Cho nên, đối với chuyện hôm nay, nếu các ngươi không đưa ra lời giải thích, không thể xong được!”
Bùi Nguyên Minh nụ cười ôn hòa, thanh âm đạm mạc, nhưng lại có mùi vị từng chữ giết người.
Sắc mặt Lê Thiếu Đông và những người khác tối sầm lại.
Dương Huyền Trân hơi sững sờ, lúc đầu cô muốn ngăn cản, nhưng chợt không nói cái gì.
Vốn dĩ cô muốn tự mình chống đỡ chuyện này, nhưng vì Bùi Nguyên Minh muốn lời giải thích, nên cô không thể ngăn cản.
Hơn nữa, cô cũng hiểu ý của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh hôm nay, không phải muốn thay mình ra mặt, mà là vì mấy ngàn người Đại Hạ bị lừa đảo ở Nam Dương này.
Mục đích của Bùi Nguyên Minh, là làm cho những người Nam Dương này hiểu rằng, người Đại Hạ không dễ bị bắt nạt, lừa gạt.
Chỉ bằng cách cho chúng một bài học khó quên, thì lần sau chúng muốn ra tay, chúng sẽ hiểu rằng, mình phải cẩn thận hơn, kiêng kị hơn, sợ hãi hơn, kính sợ hơn …
.