“Em cũng muốn anh đi cầu xin thầy Nạp sao, nhờ ông ấy giúp nhà họ Trịnh sao?” Bùi Nguyên Minh nói thẳng.
Trịnh Tuyết Dương không nói chuyện, cũng không hề phản ứng lại chút nào.
Trong lòng Bùi Nguyên Minh than thở, thấy mình đoán không sai, nếu không thì ít nhất sẽ lắc đầu phủ nhận!
“Chỉ cần em gật đầu, có thể anh sẽ vì em mà làm chuyện này, nhưng có thể nhà họ Nạp sẽ không xem trọng nhà họ Trịnh, chuyện này anh không thể
quyết định được.” Bùi Nguyên Minh tiếp tục mở miệng nói.
Trịnh Tuyết Dương chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bùi Nguyên Minh cũng không hề oán hận nửa câu, không có tâm trạng nào để bất mãn với Trịnh Tuyết Dương, mà đổi trọng tâm chủ đề cuộc nói chuyện, nói: “Chuyện bắt Trịnh Chí Dụng quỳ gối, em cũng nghĩ đó là lỗi của anh sao?”
Trịnh Tuyết Dương húp một ngụm cháo, đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, cả khuôn mặt đều là cười khổ.
Anh cũng không biết vì sao quan hệ của hai người lại trở nên như vậy.
Phong cảnh bên trong khu biệt thự năm sao Lâm Hồ.
Nạp Nhã Lan ngồi trên ghế salon, than ngắn thở dài, khuôn mặt sầu não.
Ngày mai cô ấy phải quay về Thiếu Thành, hôm nay cô muốn hẹn gặp Bùi Nguyên Minh nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.
Cô vốn là cô chủ lớn ngồi tít trên cao của nhà họ Nạp, chẳng lẽ lại phải ném sự dè dặt và cao ngạo của mình xuống đất hay sao?
Nghe thấy tiếng thở dài của Nạp Nhã Lan, Nạp Hoàng Chi cười híp mắt đi đến, nói: “Sao vậy? Không có lòng tin với chính mình sao? Có cần ông mở lời giúp cháu không?”
Nạp Nhã Lan thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Ông nội, tự mình làm một cái gì đó thì nó sẽ không còn ý nghĩa gì cả.”
“Nếu trước khi cháu đi mà anh ấy muốn tiễn cháu một đoạn thì anh ấy đã chủ động gọi điện thoại đến rồi!”
“Nếu không, cháu muốn gặp anh ấy và cháu cháu chủ động tìm anh ấy, thì không phải đều chính là cháu chủ động hay sao.”
Nạp Nhã Lan nói chuyện văn vẻ, nhưng Nạp Hoàng Chi lại hiểu.
Ông ta cười khổ nói: “Cháu muốn người đàn ông không tim không phổi kia đến tìm cháu, chuyện này xác suất không lớn lắm, ông thấy hay là thôi bỏ đi, hai ông cháu ta thu dọn hành lý xong, cũng nên rời đi rồi.”
“Vâng.” Nạp Nhã Lan gật đầu, không nói gì nữa. Nếu Bùi Nguyên Minh không đến, thì sau này anh ta sẽ phải hối hận, bản thân sẽ không chủ động tìm anh ta.
Trong lúc khuôn mặt Nạp Nhã Lan đang rầu rĩ hạ quyết tâm, điện thoại của cô bỗng reo lên.
Khuôn mặt Nạp Nhã Lan vốn đang rầu rĩ bỗng sững sờ trong chốc lát, ba giây sau đó mới phản ứng lại.
Là điện thoại của Bùi Nguyên Minh.
“Ông nội, anh ấy…Anh ấy thế mà lại gọi điện cho cháu?” Hình tượng nữ thần cao ngạo lạnh lùng của Nạp Nhã Lan nào còn nữa, lúc này cười tươi như hoa.
Nạp Hoàng Chi nhìn thấy cảnh như vậy, trên mặt ông ta đang cười nhưng trong lòng lại thầm lo lắng. Ông ta rất thích Bùi Nguyên Minh, cũng muốn khiến Bùi Nguyên Minh thành cháu rể ở rể nhà họ Nạp.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, nếu Bùi Nguyên Minh là người chung thủy như Nạp Nhã Lan đã từng nói, như vậy thì sau này cho dù Bùi Nguyên Minh có gả hay không thì cũng không có ích lợi gì cả.
Thậm chí nếu một ngày nào đó cậu ta thật sự trở thành cháu rể ở rể của nhà họ Nạp, sau này quyền lực của Nạp Nhã Lan đều sẽ nằm trong tay cậu ta, cả nhà họ Nạp sẽ phục vụ cho cậu ta.
Nhưng Nạp Nhã Lan không suy nghĩ được nhiều như vậy, mà khuôn mặt đang ngập tràn hạnh phúc.
Nạp Hoàng Chi không nói ra suy nghĩ của mình, mà mỉm cười nói: “Cháu còn không mau nhận điện thoại, nếu chút nữa cậu ta mà tắt máy, ông xem cháu sẽ làm sao!”
“Không được, Nạp Nhã Lan, mày cần phải bình tĩnh, mày phải dè dặt!” Trong nháy mắt Nạp Nhã Lan đã khôi phục lại, hít một hơi thật sâu, ép mình phải khôi phục lại điệu thường ngày sau đó mới nhấn nút trả lời.
“Anh Bùi, có chuyện gì sao?” Lúc này Nạp Nhã Lan tạnh lùng mở miệng nói, gần như đã khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng ban đầu, giọng nói lạnh lùng khiến người ta bị rung động.
Bên kia điện thoại, gương mặt Bùi Nguyên Minh ngơ ngác không hiều chuyện gì, nhưng vẫn cười nói: “Cô Nạp, tôi nhớ là ngày mai cô sẽ rời khỏi thành phố Hải Dương đúng không? Không biết bây giờ mọi người có tiện hay không, tôi muốn qua uống chén trà.”