"Cậu mười ba bọn họ có thể sẽ cho người khiêng số quan tài đó đi bất cứ lúc nào đó?” Trịnh Tuyết Dương đầy vẻ khó hiểu.
"Hắn không dám đâu." Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.
"Những người đang nằm ở trong đó đều là đại nhân vật, mỗi một người đều vô cớ chết ở Vũ Thành.”
"Bây giờ có người có lòng tốt sắp xếp cho bọn họ hôn lễ long trọng như vậy, phía Thiên Trúc trong lòng bọn họ có nghĩ thế nào đi nữa thì ngoài mặt cũng sẽ tỏ lòng biết ơn”.
"Nếu như Long Thương Húc khiêng hết số quan tài đó đi thì chính là gây khó dễ cho người của Thiên Trúc và Tiên Phong Tự rồi?”
"Chuyện được một mất mười như vậy với tính cách của Long Thương Húc mà nói, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm đâu”
"Anh ấy chỉ có thể nghĩ ra những cách khác để phá trò chơi." "Có điều, đây không phải là chuyện mà chúng ta nên quan tâm".
"Chuyện àm chúng ta nên quan tâm đó là sau khi mất đi vốn thu hồi từ khu vực mới, bây giờ giới thương trường ở Vũ Thành đã rơi xuống chổ thấp nhất.”
"Trong kinh doanh, nếu như em muốn có chỗ đứng vững chắc ở Vũ Thành" "Thì hãy tranh thủ lúc này sắp xếp lợi ích rất nhiều.
Trịnh Tuyết Dương nghe xong, hai mắt chợt sáng lên.
Hoàn cảnh nhà họ Chân ở thủ đô của cô không tốt lắm, nếu như có thể có chỗ đứng ở Vũ Thành này, đối với cô mà nói chắc chắn là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Trịnh Tuyết Dương vén chặn đứng lên, nhẹ giọng đáp: “Bùi Nguyễn Minh, tôi muốn xuất viện”
"Tôi nghĩ là công ty Hoàng Kim của tôi nên bắt đầu đi vào hoạt động rồi”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, anh không từ chối, một mặt là vì Trịnh Tuyết Dương thật sự đã hồi phục được bảy tám phần rồi.
Mặt khác, đây quả thực là một cơ hội tốt.
Nếu Trịnh Tuyết Dương có thể nắm bắt được, vậy thì cô có thể chính tay tạo ra một hào môn, sẽ không còn là hoa trong kính trăng trong nước nữa.
"À phải rồi, hôm qua Tiểu Huyên còn nói cô ấy phát hiện được một tờ biên lai trong két sắt của công ty, hình như là trước kia có ai đó đã mượn công ty ba mươi nghìn tỷ.”
Trịnh Tuyết Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Nếu tôi có thể đòi lại ba mươi nghìn tỷ đó, vậy chuyện vận hành công ty sẽ có đầy đủ vốn để đảm bảo rồi."
"Tôi cũng sẽ không cần đến thủ đô để rút vốn" Trịnh Tuyết Dương bây giờ tràn đầy năng nướng, chỉ muốn nhanh chóng trở về công ty làm việc.
Bùi Nguyên Minh nghe xong cũng hơi sửng sốt, anh nói: "Biên lai ba mươi nghìn tỷ?" "Người vay là ai?" Dẫu sao trước kia công ty Hoàng Kim ở Vũ Thành cũng nằm trong tay của Long Thương Húc, có thể
vay tiền của Long Thương Húc, e rằng không đơn giản.
"Phía vay tiền không phải một người, mà là công ty." Trịnh Tuyết Dương rõ ràng đã sớm điều tra chuyện này.
"Vũ Thành Bách Dương Hội".
"Trung tâm mua sắm cao cấp lớn nhất Vũ Thành." “Tôi đã tra ra được, là Long gia đại thiếu, công ty dưới tên Long Trường Huy " Bách Dương Hội? Long Trường Huy?
Bùi Nguyên Minh khẽ híp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Chả trách có thể mượn được tận ba mươi nghìn tỷ từ công ty của Long Thương Húc”
"Thì ra cậu cả Long hội trưởng lão long môn và đường chủ chấp pháp đường của Long môn đã góp sức giúp đỡ anh ta thượng vị, Long Trường Huy!"
"Nghe nói vị này, có hơn nửa số người ủng hộ anh ta thăng tiến.
"Nếu như là người này, muốn đòi nợ ông ấy e là sẽ không đơn giản." Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày nói: "Tôi cũng biết sẽ không dễ dàng".
"Nhưng trong kinh doanh, bây giờ công ty đứng tên tôi, cũng không thể để mặc cho món nợ này biến thành nợ xấu được?”
"Hơn nữa, Long Trường Huy là người của Long gia, chắc sẽ không chất nợ đâu?".