Người thanh niên bên trái cũng nhe răng cười một tiếng, chậm rãi nói: "Cho dù anh là ai, nhưng mà chuyện của nhà họ Kim không phải là chuyện mà anh có thể quản được."
Sắc mặt của Vạn Phước Nhân lạnh lùng, sau đó anh ta bước tới một bước, chém ra một đao.
Tốc độ cũng không quá nhanh, nhưng mà một đạo này lại giống như ánh sáng của mặt trăng vậy.
Sắc mặt của người thanh niên vừa mới mở miệng kia trong nháy mắt đã thay đổi lớn.
Bởi vì anh ta phát hiện, mục tiêu toả định của một đạo này là anh ta.
Mà trong mắt anh ta, tốc độ của một đạo này cực chậm, chậm đến mức có thể dễ dàng đưa tay là ngăn cản được.
Nhưng mà không biết vì cái gì, anh ta lại phát hiện tốc độ của bản thân lại chậm hơn so với một đạo
này.
"Điều này rốt cuộc là như thế nào?"
Mang ý nghĩa, tốc độ của một đạo này kỳ thực là vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Đơn giản tới nói, anh ta ngăn không được!
Nhưng cho dù như thế, người thanh niên này cũng không có ngồi yên chờ chết.
Anh ta cắn răng
nghiến lợi vung tay lên, phóng mũi tên bay ra.
Trong mắt mọi người, một đạo này của Vạn Phước Nhân đã đến.
Bọn họ nghĩ rằng cảnh tượng sẽ giống như trời long đất lở, nhưng nháy mắt sau đó, cả người anh ta đã chấn động, xụi lơ ở trên mặt đất.
Đồng thời trên ngực của anh ta nhiều hơn một vết máu, cả người không ngừng run rẩy.
Một đao đánh bại!
Thực lực như vậy đáng sợ đến mức nào.
Vạn Phước Nhân nhìn xem người thanh niên ngã xuống, đưa ngón trỏ tay trái ra vuốt nhẹ trên lưỡi đao, sau đó thản nhiên nói: "Anh Bùi, nói đến thì thật sự là buồn cười."
"Kể từ sau khi tôi ra quân, nhiều năm rồi tôi còn chưa từng ra tay."
"Thế nhưng trong mắt những người này, tôi thậm chí không có cả tư cách ra tay"
"Tôi thật sự là ném đi mặt mũi của anh."
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng: "Không tính mất mặt, một đạo này phải mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, xem ra mấy năm này anh cũng không có quên đi lời dạy của tôi."
"Cảm ơn anh Diệp quá khen"
Trên mặt của Vạn Phước Nhân lộ ra vẻ cao hứng, có thể được tổng giáo đầu khen ngợi, anh ta còn vui vẻ hơn so với việc trung số độc đắc.
"Thằng chó này, mày lại dám phế đi anh em của tao."
Nhìn thấy Vạn Phước Hải dễ dàng phế bỏ anh em ruột của anh ta, người thanh niên còn lại rống to một tiếng: "Ông đây giết chết mày"
Lời còn chưa dứt, cả người anh ta đã chấn động, chỗ ngực bụng đã nhiều hơn một vết thương, tiếp đó thân hình không khống chế được mà té quy ở trên mặt đất.
Tràn đầy máu tươi.
Vạn Phước Nhân lộ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không thấy tôi đang nói chuyện với anh Bùi hay sao?"
"ồn ào cái gì mà ồn ào"
Giờ phút này, sắc mặt của người phụ nữ còn lại đã trở nên khó coi đến cực hạn.
Tam Hổ ở Bắc Hải bọn họ kiêu ngạo ngang ngược vô địch, sau khi gia nhập vào nhà họ Kim, bọn họ càng phụ trách đối phó với những người mà không thể đối phó trên mặt nổi kia.
Oan hồn chết ở trên tay bọn họ trong những năm này không có một ngàn thì cũng phải hơn tám trăm, hơn nữa lần nào cũng đều hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ rằng lần này đã gặp phải phiền phức, đá trúng vào miếng sắt.
Bọn họ nghĩ rằng Tần Ý Hàm không ở đây, Bùi Nguyên Minh chết chắc mới đúng.
Nhưng mà không ngờ rằng, bây giờ lại có một người chạy ra làm vướng tay vướng chân.
Vừa nghĩ đến đây, người phụ nữ phản ứng lại, giận quá thành cười: "Phế đi hai anh em của tôi, anh có bản lĩnh thì xưng tên ra".
"Để cho tôi nhìn xem rốt cuộc ông là nhân vật như thế nào."
Tiếng nói còn chưa có rơi xuống thì đao mang đã thoáng hiện lần nữa.
Vạn Phước Nhân cũng chưa từng nhìn cô ta, trở tay lại chém một đao.
Người phụ nữ này theo bản năng muốn né tránh, nhưng mà hành động đã chậm nửa nhịp.
Cô ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, sức lực toàn thân đã trôi qua, thân thể xụi lơ ở trên mặt đất, không rõ sống chết..