"Kim Cửu Muội?"
Lúc này, rốt cuộc Bùi Nguyễn Minh cũng nhìn về phía tấm thẻ của nhà họ Kim, khuôn mặt của anh lộ ra vẻ thờ Ơ.
"Có phải nhà họ Kim đang khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt tôi không?" "Nhưng mà tôi không thiếu tiền" "Ông trở về và nói với Kim Cửu Muội rằng cái thứ này không đủ để mời được tôi đâu." "Và nó cũng không trấn áp được tôi."
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy chân đá một cái khiến cho xương đầu gối của Trư Nhục Vinh bị gãy hoàn toàn và lộ cả xương ra ngoài.
Trư Nhục Vinh kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này, ông ta che mũi và lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Ông ta cực kỳ tức giận và quát lên rất to: “Mày làm vậy là đang không coi người nhà họ Kim ra gì đấy!" "Rốt cuộc mày là ai?" “Mày dám nói ra thân phận của mình không?"
Bùi Nguyễn Minh bình tĩnh nói: "Tôi là ai ư? Tôi chỉ là một người ở rể nhỏ bé mà thôi." "Con người của tôi không có sở thích gì mà chỉ thích hành động dũng cảm để bảo vệ lẽ phải!" "Đồ khốn kiếp, tạo không quan tâm mày là ai, nhưng mày dám làm tao bị thương thì tao liền phải đánh chết mày!”
Khi Trư Nhục Vinh nghe thấy Bùi Nguyễn Minh nói bản thân chỉ là một người ở rể thì lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó, ông ta ta gào to với những người đàn ông cường tráng mặc vest ở bên cạnh: "Các anh em, cùng tiến lên và giết nó cho tôi!"
Theo lệnh của ông ta, mười mấy người đàn em của bang Bá Vương và nhà họ Kim đều rút vũ khí mang theo bên người của họ ra, rồi lao về phía Bùi Nguyên Minh với khí thế như muốn giết người.
"Rầm rầm rầm...!
Không cần Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Tần Ý Hàm híp mắt và bước về phía trước.
Động tác của cô ta rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, tất cả những người này đều bay ra ngoài.
Từng cái xương tay của những người này đều bị Tần ý Hàm dùng sức cắt đứt.
Bọn họ chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó lập tức ôm tay và không ngừng co giật trên mặt đất.
Mặc dù không chết nhưng họ cũng đã mất đi sức chiến đấu.
"Đồ khốn khiếp..
Nhìn thấy cảnh này, Trư Nhục Vinh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, ông ta vô thức muốn chạm vào khẩu súng lục ở sau lưng mình.
Nhưng còn chưa kịp chạm và thì lập tức thấy Tần Ý Hàm đập bàn, sau đó vung tay áo.
Một chiếc đũa trực tiếp xuyên thủng lòng bàn tay của ông ta, làm cho bàn tay của ông ta bị đóng đinh vào tường.
Máu me đầm đìa, nhìn mà thấy rùng mình.
"A..."
Tiếng hét lên thảm thiết của Trư Nhục Vinh lại vang lên, ông ta đau đến mức toàn thân co giật và suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Ông ta muốn giãy dụa, nhưng cả người lại vô cùng đau đớn nên lúc này chỉ có thể trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh và giận dữ hét lên: "Đồ khốn khiếp, rốt cuộc mày là ai?" “Vậy mà mày lại dám làm những người như bọn tao bị thương ư?" "Bọn tao là người của bang Bá Vương! Bọn tao là người của nhà họ Kim đấy!" "Mày có thể gánh vác được hậu quả của việc này không?" "Này, tại sao đến bây giờ rồi mà ông vẫn còn nói những lời vớ vẩn như vậy."
Bùi Nguyên Minh uống trà một mình với vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tôi đã làm cho các người bị thương nhiều như thế, vậy mà các người còn hỏi lại sao?" "Có phải là vì chưa đến phút cuối nên chưa dừng lại và chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ không?" "Mày......!
Trư Nhục Vinh nghiến răng nghiến lợi, "Tao đã làm việc với rất nhiều người ở trong giới hắcbạch ở Vũ Thành, nhưng mày là người đầu tiên dám đối xử với tao như vậy!" "Tao nói cho mày biết, hiện tại nếu mày có bản lĩnh thì giết chết tạo đi!" "Nếu không thì mày cứ chờ chết đi!” "Bốp...!
Bùi Nguyên Minh cầm lấy một chai bia bị ném xuống đất một cách tùy ý, rồi đập vào trán của Trư Nhục Vinh, đập đến mức vỡ đầu và chảy máu.
"Nói vớ vẩn nhiều quá!" "Nào, mau gọi điện cho Kim Cửu Muội và nói với cô ta rằng tấm thẻ của cô ta không thể trấn áp được tôi đi" "Ông và cái nhóm vô dụng này sẽ ở lại và làm bạn với tôi." "Nếu cô ta không đến thì các người sẽ chết.
Vẻ hung ác của Bùi Nguyễn Minh khiến mí mắt Trư Nhục Vinh nhảy dựng lên.
Ông ta muốn tiếp tục kiêu ngạo, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, ông ta vẫn lựa chọn làm theo..