Bùi Nguyên Minh cười nhẹ nói: "Không có gì đâu mẹ, mấy người đó làm Tuyết Dương bị thương, bọn họ quỳ ở bên ngoài ba ngày ba đêm tỏ ý xin lỗi, cũng là cái giá phải trả cho chúng ta!”
"Quả nhiên là vậy!"
Sắc mặt của Thanh Linh hơi trầm xuống, vẻ mặt có chút khó coi.
"Bùi Nguyên Minh, cái tôi cần không phải như thế, bảo bọn họ đền tiền hoặc cho chúng cho lợi ích gì cũng được!"
"Bảo bọn họ quỳ ở bên ngoài gì giải quyết được cái gì hả?"
"Quan trọng nhất, những người này đều là kẻ xấu, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trả thù đấy!"
"Cậu để cho bọn họ quỳ ở bên ngoài là khiến bọn họ mất hết thể diện đấy!"
"Cứ như vậy, bọn họ sẽ không cảm thấy có lỗi gì đâu!"
"Trái lại, nói không chừng sau vì việc ngày hôm nay mà bọn họ có thể ôm hận tiếp tục gây rắc rối cho Tuyết Dương sau này đấy!"
"Tôi cảm thấy có thể bắt họ trả vài tỷ, chứ đừng bắt họ quỳ gối bên ngoài!"
Rõ ràng, Thanh Linh đã đi ra ngoài rất lâu, còn đặc biệt nhìn thấy Huỳnh Tam Quang, Huỳnh Mã Khắc và những người khác quỳ thẳng lưng cả đêm, việc này cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Bọn họ có gì đáng sợ chứ?"
Bùi Nguyên Minh tự rót một chén trà, lạnh lùng nói.
"Đám người còn con Thiên Trúc tưởng có chút bề thế, có chút sức mạnh liền đòi đến địa bàn Đại Hạ của chúng ta mặc sắc sao bừa sao?"
"Không bắt bọn chúng quỳ ở bên ngoài ba ngày ba đêm, thì làm sao mà chúng nhớ được bài học này?"
"Còn việc ôm hận sao?"
"Dù sao thì loại người như chúng sẽ ôm hận"
"Nhưng chỉ cần chúng ta đủ mạnh, bọn chúng sẽ chỉ ôm hận trong lòng thôi"
"Vài tỷ ư? Chút tiền đó con không thiếu"
"Con muốn mọi người ở Vũ Thành biết rằng nếu chúng dám tấn công Trịnh Tuyết Dương thì ở đó mà chờ chết"
Bùi Nguyễn Minh tỏ vẻ lạnh lùng, bắt đám người Huỳnh Mã Khắc phải quỳ suốt ba
ngày ba đêm, cảnh cáo nhiều hơn là trừng phạt.
Chỉ bằng cách này, mới khiến toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Vũ Thành hiểu rằng, đụng vào Trịnh Tuyết Dương không dễ đâu.
Nếu chỉ bảo chúng đền tiền, chúng không thể nhớ rõ bài học ngày hôm nay được.
Mặt Thanh Linh biến sắc, bà tức giận mắng: "Vấn đề là, cậu cứ bắt bọn họ quỳ như vậy thì có ích lợi gì cho chúng tôi?"
"Bây giờ tiền thuốc men của Tuyết Dương đều phải tự trả, và đây là tiền của tôi! Tiền lương hưu của tôi đấy!"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu họ đền tiền, tôi cũng sẽ không chi tiền trả tiền thuốc men cho Tuyết Dương đâu!"
"Mẹ chi hay không tùy mẹ"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
"Nếu mẹ muốn con gái đến cùng cũng phủ nhận mình thì mẹ hoàn toàn cs thể không
chi!”
"Con chả sao cả.
"
"Thanh Linh, bây giờ là lúc nào rồi mà trong mắt mẹ chỉ biết đến tiền tiền vậy?"
"Chẳng lẽ, an toàn của con gái mẹ không bằng mấy đồng xu đó sao?"
Thanh Linh cười khẩy, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: "Đồ khốn kiếp, cậu đừng có giảng mấy thứ đạo lí này với tôi"
"Tôi nói cho cậu biết!"
"Không có tiền thì không làm được gì hết!"
"Đừng tưởng rằng cậu giao cổ phần của công ty vàng Vũ Thành ra là tôi cho phép cậu và con gái tôi tiếp tục ở bên nhau!"
"Tôi nói cho cậu biết, có có cái việc đó đâu!"
"Trừ phi hôm nay cậu đi bắt đám người quỳ bên ngoài phải trả mấy tỷ, nếu không, chuyện này chưa xong đâu!"
Rõ ràng, Thanh Linh lợi dụng chấn thương của Trịnh Tuyết Dương để làm cái cớ kiếm tiền.
Cho dù tính mạng của con gái bà ta tiếp tục gặp nguy.
.
Cơ hội để tống tiền văn vạ như thế là rất hiếm.
Sao mà không ham cho được.
"Thanh Linh, mẹ thật sự là hết thuốc chữa rồi"
Bùi Nguyên Minh thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
"Sớm muộn gì có sẽ có ngày, mẹ bị lòng tham không đáy đó hại chết"
"Đồ láo xược, cậu còn dám rủa tôi!"
Thanh Linh vô cùng tức giận.
"Tôi có tham tiền của cậu không?"
"Tôi nói cho anh biết, không có tiền thì đừng hòng gặp con gái của tôi nữa!".