A
Long Thương Húc thở dài nói: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, người đã xấu thì phải đọc nhiều sách vào.
Nếu như anh đọc cuốn sách ấy thì anh sẽ biết thế nào gọi là “Khương Thái Công(*)câu cá, con nào tự nguyện con đó mắc câu” thôi”.
Long Thương Húc vừa nói vừa đặt chiếc cần câu trên tay xuống, sau đó lấy chiếc khăn từ chậu nước bên cạnh ra lau tay..
Sau đó, anh ta ra hiệu cho Mã Gia Thành ngồi xuống và lãnh đạm nói: “Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không, sao lại gấp gáp đến gặp tôi vậy?”
+
Mã Gia Thành nghiêm nghị nói: “Quả thực đã xảy ra chuyện lớn.
Tôi nhận được tin tức, liên quan đến chuyện Trịnh Tuyết Dương bị Huỳnh Mã Khắc của thương hội Thiên Trúc đánh đến nỗi nhập viện.
Cách đây không lâu, Bùi Nguyên Minh dẫn theo Tần Ý Hàm đến khách sạn Vũ Thành.
Bọn họ không chỉ thắng bảy ngàn tỷ từ Phạm Tiểu Trương.
Mà còn tát vào mặt Xa Tinh Độ, phế bỏ tứ chi của Phạm Tiểu Trương”
Mã Gia Thành thuật lại tóm tắt sự việc.
“Anh Húc, suốt cả quá trình Xa Tinh Độ đã tiết lộ danh tính của anh, hơn nữa còn nhắc đến chuyện anh và Phạm Mục Cương kết nghĩa anh em với nhau.
Tôi cảm thấy rằng nếu cứ để chuyện này tiếp tục diễn ra có thể ảnh hưởng đến anh.
Anh nên chuẩn bị trước một chút.
Hay là chúng ta dựa vào thế mạnh nhanh như chớp của mình mà xử lý tên Bùi Nguyễn Minh kia đi!
Người của thương hội Thiên Trúc bây giờ thật vô dụng!”
Long Thương Húc cười nhạt.
“Xem ra mấy năm nay cuộc sống ở Vũ Thành quá thuận lợi rốt cuộc đã biến anh từ một con hổ có bộ móng sắc bén đã trở nên chậm chạp mất rồi..
“Phạm Tiểu Trương bị phế tứ chi, Xa Tinh Độ bị đánh mấy bạt tay.
Vậy thì Phạm Mục Cương sẽ không ngồi yên được nữa rồi.
Sắp tới đây hẳn là chúng ta sẽ được xem kịch hay đây!”
Mã Gia Thành cau mày nói: “Nhưng anh Húc à, nếu như Phạm Mục Cương cũng không thể làm gì Bùi Nguyên Minh, vậy thì đến cuối cùng người gặp phiền phức không phải là chúng ta sao?
Tại sao chúng ta lại không ra tay ngay bây giờ nhỉ?
Không phải anh vẫn luôn dạy chúng tôi rằng dù là chuyện nhỏ như sư tử vồ thỏ thì cũng phải làm hết sức mình sao?”
Long Thương Húc lãnh đạm đáp: “Tuy rằng trước mắt bên ngoài vẫn chưa có tin tức gì, nhưng chủ nhân đã gửi tin tức đến nói rằng bên chủ nhân cũng không xong rồi.
Có thể chỉ ở lại đây vài ngày nữa thôi.
Một khi chân khí của anh ta không còn nữa, vậy thì nhà họ Long hay Long Môn đều là một đám rắn không đầu!
Trước khi anh hai và anh bảy có hành động mới thì chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi đã.
Mục đích cuối cùng của chúng ta là lên ngôi.
Đến khi chúng ta đạt được mục đích thì tên Bùi Nguyễn Minh đó là cái thá gì nữa
chú?
Chẳng lẽ anh muốn tôi vì chuyện bé tý này mà mất cả chì lẫn chày sao?
Chỉ là...!Nhất định phải giết chết tên Bùi Nguyên Minh đó.
Anh ta mà không chết thì sau này chúng ta không kiểm soát được sự thay đổi của Long Môn đâu!”
Mã Gia Thành nheo mắt nói: “Anh Húc, ý của anh là chúng ta nên dùng chiêu mượn dao giết người sao?”
Long Thương Húc lãnh đạm nói: “Anh lại có lúc biết ứng dụng thành ngữ nữa cơ này!
Nói là mượn dao giết người thì hơi quá.
Những người tốt như chúng cùng lắm chỉ là thêm dầu vào lửa, đục nước béo cò mà thôi.”
Dựa vào các mối quan hệ mà lục soát khách sạn Vũ Thành cho tôi.
Phạm Tiểu Trương và người của bang Thiên Trúc đã không còn tác dụng gì nữa.
Ai nên bắt thì cứ bắt, ai nên giết thì cứ giết đi...!
Ngoài ra, tốt nhất là cứ làm lớn chuyện này lên, làm càng lớn càng tốt...!
Không phải tên Bùi Nguyên Minh kia bảo Xa Tinh Đồ cho anh ta một lời giải thích thỏa đáng sao?
Chúng ta lục soát khách sạn Vũ Thành xong xuôi, vậy thì lời giải thích như vậy chắc là anh ta sẽ hài lòng chứ nhỉ?”
Mã Gia Thành mỉm cười, nói: “Nhưng nếu làm như vậy sợ rằng Phạm Mục Cương sẽ không hài lòng.
Dẫu gì khách sạn Vũ Thành đó cũng là cây hái ra tiền của Phạm Mục Cương...!
Cây hái ra tiền bị người ta làm đổ mất, không giết chết người đó liệu anh ta có để yên không?”
(*) Khương Thái Công: Khương Tử Nha
Khương Tử Nha ngồi câu cá bên hồ nhưng cần câu của ông không treo móc câu, vừa câu cá vừa lẩm bẩm: "Cá nào không muốn sống nữa thì cứ tự nguyện mắc câu đi vậy..