Theo những gì Lý Hải Ngưng thấy thì Huỳnh Mã Khắc chẳng những là một người cao lớn đẹp trai mà trên người anh ta còn có một mùi hương đặc biệt, nhìn một cái là biết người đứng trên những người khác.
Hơn nữa gia tộc của anh ta ở nước Thiên Trúc cũng được xem là một gia tộc giàu có, gia tộc anh ta kinh doanh trong ngành dược phẩm vì thế Huỳnh Mã Khắc đã trở thành một người vô song.
Nghe nói với thực lực và thiên phú mà Huỳnh Mã Khắc đang sở hữu nếu như không bị hạn chế thì thành tựu của anh ta sẽ càng cao hơn.
Điểm mấu chốt chính là cậu Phạm, Phạm Mục Cương lại vô cùng xem trọng anh ta.
Cậu Phạm này chính là hội phó của thương hội Thiên Trúc.
Một người như thế mà có thể xem trọng Huỳnh Mã Khắc thì không cần nói nhiều cũng đã rõ quá rồi.
Nói tóm lại thì nếu so sánh Bùi Nguyên Minh và cậu Huỳnh thì có thể nói là một người ở trên trời, một người ở dưới đất, không cùng đẳng cấp.
Lý Hải Ngưng cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có mạnh tới cỡ nào đi nữa thì cũng không có tư cách đến ôm đùi Huỳnh Mã Khắc.
Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Khánh Vân, nếu như Bùi Nguyên Minh không đi thì cô ta chắc chắn cũng sẽ không đi, cho nên lúc này Lý Hải Ngưng cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
"Anh rể, chúng ta lên xe thôi."
Thấy biểu cảm của Lý Hải Ngưng, Trịnh Khánh Vân cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.
Thế nhưng cô ta thật sự muốn làm quen với một số người trong giới thượng lưu ở Vũ Thành này, hơn nữa có sự bảo vệ của Bùi Nguyên Minh, cô ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cho nên giờ phút này Trịnh Khánh Vân nhanh tay kéo Bùi Nguyên Minh ngồi vào vị trí hàng ghế sau.
Lý Hải Ngưng đóng cửa xe một cái "Ầm", cũng không nhìn Bùi Nguyên Minh.
Ngay sau đó cô ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về trước.
Ngay sau đó, chiếc xe dường lại trước cửa một câu lạc bộ tư nhân.
Mặc dù Vũ Thành là ở chỗ cao nguyên, thế nhưng câu lạc bộ tư nhân này lại theo lối kiến trúc ở Giang Nam, có thể được xem là kiểu sân trong sân.
Hơn nữa cảnh trí như thế này cũng đủ để nói lên rằng nơi này cao cấp tới mức nào.
Ngay khi vừa bước vào cửa, Lý Hải Ngưng bảo Trịnh Khánh Vân cứ vào trước, còn cô ta thì lại quay người ra chặn lối vào của Bùi Nguyên Minh.
"Anh tên là Bùi Nguyên Minh đúng không?" "Chẳng lẽ con người của anh không tự biết bản thân mình sao?"
Vẻ mặt Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, trông cô ta lúc này vô cùng mạnh mẽ.
"Cái gì mà tự biết mình?" Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng hỏi lại.
Vẻ mặt của Lý Hải Ngưng trầm xuống, nói: "Cái tên họ Bùi kia, bây giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ?"
"Anh cùng lắm chỉ là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, hơn nữa bây giờ anh cũng đã ly hôn với chị của cô ấy, ngay cả một tên vô dụng cũng không bằng."
"Lần này khi tới Vũ Thành, anh lại lấy địa vị của vợ mình ra để diệu võ dương oai"
"Nếu không phải như thế thì anh đã bị người khác giết chết từ lâu rồi."
"Một người như anh có tư cách gì mà quấn lấy Trịnh Khánh Vân?" "Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân mà anh bị nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà sao?"
"Chẳng lẽ anh không lấy được chị nên bây giờ muốn lấy em gái sao?"
Lúc này, mặt Lý Hải Ngưng hất lên, ra vẻ sai khiến, trông vô cùng vênh váo hung hăng, bày ra tư thế muốn dạy dỗ người khác: "Tôi muốn khuyên anh một câu, tốt nhất là anh nên biết điều mà giữ khoảng cách với Trịnh Khánh Vân đi.".
Đam Mỹ Sắc
"Một người đàn ông như anh không hề xứng với cô ấy"
Bùi Nguyên Minh cười nhạt lên tiếng: "Việc tôi có xứng với em dâu tôi hay không thì có liên quan gì tới cô?"
"Hay cô là người có tính thích xen vào việc của người khác?" "Có liên quan gì tới tôi sao?" Lý Hải Ngưng nghe thấy thế thì vô cùng tức giận.
"Tôi nói cho anh biết, tôi chính là bạn thân của Trịnh Khánh Vân, bạn vô cùng thân thiết." "Tôi tuyệt đối sẽ không đứng trơ mắt nhìn cô ấy sa vào một người như anh."
"Tôi cảnh cáo anh, anh chẳng những không có tư cách để theo đuổi Trịnh Khánh Vân mà ngay cả tư.
cách làm bạn bè bình thường với cô ấy cũng không có."
"Anh và chúng tôi cũng không phải cùng một loại người.".