Thời điểm nghe được những đơn vị như “ba chục tỷ" và "mười lăm tỷ” này, toàn trường đều truyền ra âm thanh hít khí lạnh.
Đối với những dân chúng bình thường mà nói, con số này chính là một con số thiên văn.
Vậy mà Bùi Nguyên Minh lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy để chứng minh sự trong sạch của mình, điều này khiến người ta vừa thấy đã tin tưởng là anh vô tội.
Dù sao ở thời đại này sẽ không có ai đi làm một chuyện vừa tốn công mà lại không có kết quả.
"Anh ta nói dối!”
“Anh ta chính là người có hiềm nghi lớn nhất, người chính là do anh ta giết!” “Anh ta bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là bởi vì anh ta cảm thấy chột dạ!”
“Nếu không anh ta và nhà họ Hùng không thân không thích, dựa vào cái gì mà lại lấy ra nhiều tiền như vậy?”
Ngay lúc này, một tràng thanh âm ầm ĩ lại vang lên.
Bỗng nhiên trong đám người có mấy chục người nam nữ mặc võ phục đứng dậy.
Cả đám người bọn họ đều có thân hình cao lớn, thân thủ cũng không tệ, cho nên mới có thể duy trì trật tự của thành viên Băng Phủ Rìu.
Mà những đệ tử của Chấp Pháp Đường nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này thì trên mặt mỗi người tràn đầy do dự.
“Để chúng tôi đi ra nói chuyện, chúng tôi cũng là thân thích của Phó đường chủ Long Sa Vực, chúng tôi có quyền được nói cho mọi người biết chân tướng!”
“Không để cho chúng tôi lên tiếng, có phải là chột dạ hay không?” “Có phải là lo lắng lời nói dối của mình bị phơi bày!”
“Tôi nhổ vào! Hung thủ giết người mà còn ở nơi này giả vờ giả vịt mở cái gì mà buổi họp báo, thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngu hay sao?”
“Phóng viên! Phóng viên đầu! Tôi tới nói cho các người biết chân tướng!”
“Giết người thì đền mạng! Thiếu nợ thì trả tiền! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Đám người thân thích của Long Sa Vực bắt đầu lớn tiếng ồn ào, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Những ký giả truyền thông kia đều giống như cá mập thấy máu, vô cùng hưng phấn thay đổi camera và microphone.
Hai người Tần Ý Hàm và Vạn Phước Nhận ở dưới đài cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Thật không ngờ, mắt thấy tất cả đã tạm thời xong xuôi, yên ổn, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Đây là muốn giết chết Bùi Nguyên Minh, không chết không thôi!
Tần Ý Hàm chạy chậm lên đài phỏng vấn, thấp giọng nói: “Anh Minh, tại sao những người này lại tới đây?”
“Trước kia bọn họ ở Long Môn có địa vị cao hơn đám đệ tử của Long Môn một chút.
” “Khó đối phó rồi đây!”.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một cái, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được mà nói: “Ta cứ để cho bọn họ tới”.
Vào lúc Tần Ý Hàm đang cảm thấy cổ quái, phóng viên của đài truyền hình Vũ Thành đã nhắm ngay micro vào Bùi Nguyên Minh, lớn tiếng nói: “Anh Minh, mọi người đều biết anh là người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này!”.
“Mặc dù anh đã lấy ra nhiều tiền để chứng minh trong sạch của mình”
“Thế nhưng hiện giờ thân thích của người bị hại đã tới chất vấn”.
“Anh có dám đổi chất với bọn họ không? Có dám lắng nghe lời nói của bọn họ hay không?” “Đạo lý càng nói càng sáng tỏ, mọi chuyện càng nói càng rõ ràng!”
“Chỉ có chân chính đối chất, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện thì mới có thể chứng minh được sự trong sạch của anh!”
“Nếu như anh không dám đối chất, vậy chúng tôi sợ rằng đành phải hoài nghi anh Minh có phải trong sạch hay không?”
Nhìn thấy