Giờ phút này, dường như sắc mặt Vạn Phước Nhân hơi u ám.
Anh ta sải bước dài đi về phía trước.
Trong lòng Mục Song Thư và đồng nghiệp của cô ta theo bản năng rơi lộp bộp một chút, sau đó bước nhanh lên trước chào hỏi: “Sở trường Vạn, chào anh”
“Sao anh lại đến đây?”
Trong nháy mắt khi nói chuyện, trong lòng Mục Song Thư đã lờ mờ đoán ra.
Cô ta cảm thấy chắc có lẽ không có chuyện trùng hợp như vậy thật chứ?
Vạn Phước Nhân cũng không nói lời vô nghĩa, lạnh lùng nói: “Có phải các cô đã bắt được một người tên là Bùi Nguyên Minh phải không?”
“Người này đang ở đâu?"
"Tôi phải gặp anh ta ngay lập tức.
”
Nghe thấy lời này của Vạn Phước Nhân, Mục Song Thư và đồng nghiệp của cô ta đều cảm thấy mí mắt giật giật, sau đó trên trán lập tức vã mồ hôi lạnh.
Là thật!
Vậy mà lại là sự thật!
Một cuộc điện thoại vừa rồi của Bùi Nguyên Minh thật sự đã gọi cho sở trường Vạn.
Điều quan trọng chính là sau khi nhận được cuộc điện thoại ấy còn chưa tới mười phút, sở trường Vạn đã xuất hiện ở cửa sở cảnh sát rồi.
Đây đấy đây!
“Tổng giám đốc Bùi, anh đến Vũ Thành sao lại không báo một tiếng trước với tôi cơ chứ!”
“Nếu như các anh em ở trại Đường Đào biến được anh lại bị bắt vào sở cảnh sát ở ngay trên địa bàn của tôi thì thật sự bọn họ sẽ tới dỡ cả nhà tôi xuống mất”
Năm phút sau, Vạn Phước Nhân nhanh chóng xem xong thông tin vụ án đã lập tức xuất hiện trong phòng thẩm vấn.
Anh ta cung kính đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, gần như ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, vẻ mặt nhăn nhó cười khổ.
Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm trà nóng do chính tay Vạn Phước Nhân rót cho anh, cười cười nói: "Phước Nhân à, tôi đã xuất ngũ hơn ba năm rồi, đừng gọi tôi như thế kia nữa”
“Hơn nữa lần này tôi đến Vũ Thành cũng là chuyện bất ngờ, cho nên đã không nói trước cho anh biết”
“Đương nhiên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn làm phiền cuộc sống bình lặng của anh đâu”.
Khuôn mặt Vạn Phước Nhân đầy vẻ kích động nói: “Tổng giám đốc Bùi.
"
“Nếu như anh cứ nhất định phải gọi, bây giờ có thể gọi thẳng tên của tôi” Bùi Nguyên Minh ngắt lời anh ta.
Anh thật sự không hề có một chút hứng thú nào muốn để lộ ra thân phận của mình.
Vạn Phước Nhân chần chừ một lát, sau đó mới thấp giọng nói: “Anh Minh, anh có thể tới đây là vinh hạnh của tôi”.
“Chỉ có điều chuyện nhà họ Hùng bị giết sạch cả nhà lần này, quả thực có một chút phiền phức.
.
” Bùi Nguyên Minh mở mắt nhìn khuôn mặt Vạn Phước Nhân một cái, nói: "Phước Nhân, anh cũng cho
rằng người là do tội giết, nhà là do tôi diệt sao?”
Vạn Phước Nhận lắc đầu nói: "Tôi không dám.
"
“Không cần xem bất kỳ chứng cứ nào cả, bởi vì con người như Hùng Hạo Nam còn chưa đủ tư cách bị anh Minh ra tay tiêu diệt cả nhà”
“Ông ta không xứng” “Chỉ là quả thực chuyện này có vài điểm phiền phức.
”
“Ngay trước khi đi vào đây, tôi đã xem qua tất cả thông tin và chứng cứ của vụ án, tất cả mọi thứ đều chĩa mũi nhọn về phía anh”
“Vùng nước này hơi sâu”.
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Nếu mà nước không sâu thì làm sao có thể vây khốn tôi trong đó được chứ?”
“Nước mà không sâu tôi cũng chẳng muốn gọi điện cho anh làm gì cả”
“Nếu như tôi đoán không sai thì phía sau chuyện này chắc hẳn có bóng dáng của Long Thương Húc”
“Mặt khác, hiện giờ có lẽ anh ta đã nhờ người, thậm chí là đích thân xuất hiện ở sở cảnh sát cầu xin giúp tôi cũng nên”.
Vạn Phước Nhân sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại rồi mới nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, chẳng những anh ta tự mình xuất hiện mà còn mua chuộc mấy tên thanh tra ở trong sở cảnh sát, ý định làm giả chứng cứ cho anh Minh, giải vây cho anh khỏi tội danh này.
”
“Nếu như chuyện này thành sự thật, vậy thì chắc hẳn anh có thể vô tội thoát thân”
“Chỉ có điều mặc dù trên vương pháp anh không sao, nhưng mà ở trong dư luận cuộc sống, anh có thể sẽ gặp phiền phức”.
“Vũ Thành khác với những địa phương khác, nơi này là một giang hồ thu nhỏ”
"Chuyện của giang hồ, giang hồ biết.
Triều đình không thấy, giang hồ thấy.
”.