Lúc này, Mục Song Thư mang theo vẻ từ trên cao nhìn xuống, hung hăng mở miệng nói: "Nói ra hết tội ác của anh đi!"
"Tại sao lại giết người!"
"Giết như thế nào!"
"Đã giết những ai!"
"Nói cho rõ! Nói cho kĩ!"
"Pháp luật sẽ cho anh sự công bằng!"
Bạn học đại học của Trịnh Tuyết Dương?
Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Mục Song Thư một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Kỳ thật các người cũng không có bằng chứng rõ ràng nào chứng minh tôi đã giết người mà?"
"Tôi nói cho cô, tôi vốn không hề làm chuyện này, cô có tin không?"
Nam thanh tra ở một bên hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Họ Bùi kia, trong video giám sát quay được rõ ràng rành mạch.
Anh đã xuất hiện ở hiện trường vụ việc, lại có động cơ phạm tội!”.
"Anh có lời nào để ngụy biện không?"
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: "Đây là ý nghĩ chủ quan của anh!"
"Đừng nói đến việc người trong đoạn video đó không phải là tôi!"
"Cho dù là tôi, tôi xuất hiện ở hiện trường có thể chứng minh điều gì?"
"Tôi không thể đi mua sắm, đi dạo, đi ngắm cảnh sao?"
"Càng huống chi, Hùng Hạo Nam mấy năm nay đã đắc tội biết bao nhiêu người ở Vũ Thành.
Tùy tiện tìm cũng có người muốn giết anh ta.
"
"Ngụy biện!"
"Anh là đang ngụy biện!"
Nam thanh tra vỗ bàn, vỗ đến gạt tàn trên mặt bàn đều nhảy lên.
"Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, hung thủ tiến vào hiện trường giết người phóng hỏa chính là anh!"
"Hiện giờ chúng tôi ghi chép, chỉ là thủ tục thẩm vấn thông thường mà thôi!"
"Chuyện này chính là do anh làm!"
"Tin hay không thì tùy!"
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, giọng điệu bình thản.
"Tôi chưa làm chính là chưa làm, tôi hoàn toàn trong sạch!"
"Ha ha, người như anh mà hoàn toàn trong sạch?"
"Ngày hôm qua anh ở cổng đồn cảnh sát của chúng tôi uy hiếp Hùng Hạo Nam như thế nào, có rất nhiều người đã nhìn thấy!"
"Anh ngụy biện như thế này có hợp lý không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Song Thư vô cùng âm trầm.
"Bùi Nguyên Minh, tội ác của anh vô cùng lớn, ảnh hưởng của chuyện này cũng rất ác liệt!"
"Tôi rất muốn giúp anh, nhưng anh không sẵn lòng nói ra sự thật khi đối mặt với tôi.
Vậy thì anh nhất định đừng hối hận!"
Rõ ràng, trước đây Mục Song Thư thỉnh thoảng có liên lạc với Trịnh Tuyết Dương.
Vì vậy cô ta đại khái biết kẻ ở rể Bùi Nguyễn Minh vô dụng đến mức nào!
Vì vậy, cô ta cũng tin chắc rằng, kẻ ở rể cửa này vì để chứng minh bản thân thực sự sẽ động thủ giết người.
Muốn nói có người hãm hại anh ta?
Hùng Hạo Nam ăn no rồi nên làm chuyện điên rồ sao?
Dùng tính mạng của cả nhà để hãm hại một tên đi ở rể?
Bùi Nguyên Minh cũng lười nói nhảm với Mục Song Thư, dửng dưng nói: "Tôi nghĩ, là một công dân của Đại Hạ, hiện tại tôi có tư cách gọi điện thoại đúng không?"
"Đừng nói nhảm nữa, bây giờ tôi đang thẩm vấn anh, anh còn nói quyền công dân gì với tôi?"
Sắc mặt Mục Song Thư âm trầm.
"Anh cho rằng tôi chưa cho người làm gì anh, đối với anh quá tốt, nên anh muốn làm gì thì làm sao?"
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải tôi làm!"
"Tôi chỉ cần nói ra sự thật, làm sao xác minh không phải là chuyện của đồn cảnh sát các người sao?"
"Bây giờ tôi cần gọi điện thoại.
"
"Trước khi tội của tôi thực sự được xác minh, các người không có tư cách hạn chế tối gọi điện thoại.
"
"Các người có thể ở bên cạnh nghe"
"Tôi không để ý đâu".
"Đương nhiên, các người cũng có thể từ chối yêu cầu hợp lý của tôi!"
"Nhưng tôi có thể tố cáo các người!".
“Được!” Mục Song Thư cười lạnh: “Anh còn hiểu pháp luật sao?”
"Nhưng biết luật mà vẫn phạm luật thì tội lại tăng thêm một bậc nữa!"
"Tôi nói cho anh biết, anh gọi cho ai cũng vô dụng!"
"Mục Song Thư tôi sẽ không bao giờ làm ô dù cho anh đâu!".