"Tất cả mọi người ai cũng biết, cậu và Hùng Hạo Nam như nước với lửa! Ngày hôm qua ở trước đồn cảnh sát Vũ Thành, cậu còn uy hiếp ông ta! Lúc ấy có rất nhiều người ở đây tận mắt chứng kiến, không có một trăm thì cũng có tám mươi! Cậu cảm thấy phong cách hành sự của Hùng Hạo Nam quá tàn nhẫn, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước ông ta! Vì thế tối qua chính cậu, Bùi Nguyên Minh, đã lẻn vào gia trang nhà họ Hùng giết người! Hơn nữa, vì để cho Hùng Hạo Nam phải bẽ mặt, cậu còn cưỡng ép ông ta quỳ xuống trước mặt mình, sau đó
mới ra tay giết chết ông ta! Hành vi đó của cậu không chỉ muốn hủy hoại thể xác mà cả tinh thần của ông ta!" Giờ phút này, trên mặt Long Sơn Đoàn lộ ra dáng vẻ đanh thép, lập luận sắc bén.
"Nhìn từ góc độ này, không nghi ngờ gì nữa, Bùi Nguyên Minh chính là hung thủ! Mặc dù chưa có bằng chứng xác thật để chứng minh, nhưng lòng mọi người đều sáng tỏ như gương, cậu không thể tiếp tục chống chế nữa đâu! Hôm nay nếu luật phát không thể xét xử cậu, vậy để Long Sơn Đoàn tối đây đại diện cho nhà họ Long xét xử cậu!" Lúc nói những lời này, dáng vẻ của Long Sơn Đoàn trông cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, hệt như thể ông ta đang hóa thân thành quan tòa vậy.
Toàn thể mọi người đang có mặt nghe ông ta nói thế thì đồng loạt ồ lên, ai cũng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Còn bạn bè và người trong gia đình nhà họ Hùng thì lại bày ra vẻ mặt tức giận, không ít người tu luyện võ học nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp xông lên giết chết Bùi Nguyên Minh, ăn sống nuốt tươi anh. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Thế nhưng vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí có hơi hờ hững.
Anh chắp tay sau lưng, bước về trước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Long Sơn Đoàn, anh ung dung mở miệng: "Ông già kia, cơm có thể ăn bậy, những lời thì không thể nói lung tung đầu.
Nếu ông đã không có bằng chứng chứng minh tội giết người, vậy tôi cũng có thể đổ ngược bát nước bẩn này lên đầu ông đấy.
Bởi vì trước kia ông từng bị tối tát mấy bạt tại, đâm ra ghi hận trong lòng.
Sau khi biết giữa tôi và Hùng Hạo Nam có xung đột, ông lập tức sai thiên quân vạn mã giết chết Hùng Hạo Nam, mục đích là vì muốn giá họa cho tôi!" Biểu cảm trên mặt Bùi Nguyên Minh cực kỳ lạnh lùng, tỏ vẻ anh tuyệt đối không khoan nhượng!
"Hơn nữa ông còn lợi dụng thân phận cậu Long Thương Húc để ép buộc ông ta, khiến ông ta không dám phản kháng, chỉ có thể quỳ xuống nhận lấy cái chết! Long Sơn Đoàn, ông mới đúng là kẻ tội đang muốn chết!"
Nghe thấy lý lẽ phản bác của Bùi Nguyên Minh, Long Sơn Đoàn tức đến độ run rẩy cả người: "Bùi Nguyên Minh, cậu đừng có mà ăn nói bát nháo!"
"Tôi có chứng cứ!" Đúng lúc này, từ trong đám thanh tra đang đứng đó, vang lên một giọng nói tuy lạnh lùng lại vô cùng kiêu ngạo.
"Vừa nãy tôi đã lấy được bằng ghi hình từ camera quan sát ở trên đường, hình ảnh bên trong cuộn băng cho thấy, tối qua anh có đến trang viên nhà họ Hùng, nửa tiếng sau lại vội vàng rời khỏi đó.
Nói một cách dễ hiểu, anh không chỉ có động cơ gây án, mà cả bằng chứng ngoại phạm cũng không có.
Vì vậy, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện này.
Nếu không, luật pháp sẽ cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng!"
Giọng điệu lạnh lùng khiến Bùi Nguyên Minh ngoảnh đầu nhìn lại theo bản năng.
Ánh mắt anh bắt gặp một người đàn ông cao gần một mét tám, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đang bước ra từ bên trong nhóm thanh tra.
Lúc này, Tần Ý Hàm cũng híp mắt nhìn về phía người đàn ông kia, sau đó, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, cô ta nói: "Long Phi Phàm, con rể của Hùng Hạo Nam, một trong những thành viên nòng cốt của nhà họ Long, cũng là một vị mãnh tướng trong số đàn em của Long Thương Húc, chẳng những lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác, mà chiến công cũng rất hiển hách."
Lời của Tần Ý Hàm đã phơi bày toàn bộ thân phận của Long Phi Phàm, chuyện này khiến Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Không thể tin được đến con rể của Hùng Hạo Nam cũng đã lên sân khấu rồi.
Về phần những người khác tại hiện trường, sau khi nghe thấy lời Long Phi Phàm nói thì lại ô lên một lần nữa.
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khiếp sợ.
Hiển nhiên không một ai ngờ tới, một người thoạt nhìn văn nhã, yếu ớt như công tử bột như vậy lại thật sự có gan ra tay giết người ở cái đất Vũ Thành này?
Điều này chứng tỏ anh là người vô cùng kiêu ngạo, không hề để các ông lớn ở Vũ Thành vào mắt!.