“Bốp.”
Ngày lúc này Tần Ý Hàm trầm mặc không nói không rằng chậm rãi đi lên, sau đó vung tay hạ xuống mặt Long Như Phương một cái bạt tai, cô lạnh lùng nói: “Cô nhắc lại lần nữa xem?”
“Cô.”
Long Như Phương vô cùng sợ hãi đối với Tần Ý Hàm.
Lúc này tuy rằng bị tát cho một cái, nhưng cô ta cũng không dám tát lại, mà ôm lấy mặt lùi lại vài bước và nói: “Tên họ Bùi kia, nếu có bản lĩnh thì lát nữa lên võ đài anh cũng rúc đằng sau người phụ nữ này đi”
“Cái thứ yếu đuối này, để tôi xem anh phục chúng thế nào?”
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến lời nói của Long Như Phương mà tự mình bước lên phía trước.
“Như Phương, không cần để ý đến loại người như thế.
Anh ta tự cho mình là ăn bám, tự cho là bên cạnh có người phụ nữ quyền cao chức trọng thì có thể kiêu ngạo ở Vũ Thành của chúng ta.
Đùa cái gì mà vui vậy.
Đêm nay anh ta sẽ biết được cảm giác khi đá vào tấm sắt là như thế nào?
Vẻ mặt của người phụ nữ tóc ngắn lộ rõ vẻ khinh thường, cô ta mở miệng nói những câu châm chọc, cô ta cũng vô cùng kiêng kị Tần Ý Hàm, lúc này cũng kéo Long Như Phương lùi ra sau.
Một đám nam nữ khuôn mặt vênh váo kiêu ngạo tuy lúc này cũng rất sợ hãi Tần Ý Hàm nhưng vẫn đều bày ra dáng vẻ xem thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Dựa vào một người phụ nữ mà dám giễu võ dương oai ở đây sao? Chẳng lẽ anh ta không biết, Vũ Thành khinh thường nhất là loại đàn ông ẻo lả ăn bám phụ nữ sao?
Loại đàn ông ẻo lả này còn dám mộng tưởng làm đường chủ Chấp Pháp Đường Long Môn ư? Làm gì có chuyện hoang đường thế chứ.
“Tôi chờ xem anh bị người ta đạp chết ở trên võ đài.
Thế nhưng xem ra tôi thấy anh là không dám lên rồi.
Anh đúng là một tên phế vật.”
Long Như Phương ôm mặt xoay người lại, gào lên hai câu về phía Bùi Nguyên Minh, sau đó nhanh chóng lùi ra trong ánh mắt lạnh như băng của Tân Ý Hàm.
"Keng..."
Lúc này, trận đấu đang diễn ra trên võ đài dường như đã sắp đến hồi kết.
Chỉ thấy lúc này vẻ mặt của Chung Bắc Kiếm đã không còn kiên nhẫn nữa, sau đó ánh kiếm trong tay anh ta chợt lóe lên, trực tiếp đánh vào cổ tay của người đàn ông cường tráng đối diện.
Người đàn ông cường tráng kêu lên thảm thiết, sau đó nhanh chóng xụi lơ trên mặt đất, trầm vũng máu tươi đỏ sẫm chảy ra lan khắp mặt đất.
Chung Bắc Kiểm lại thắng.
Cứ cái đà này, anh ta sẽ nhanh chóng đạt được hạng nhất cuộc đấu võ kín này, sau đó mạnh mẽ được ngồi lên ngôi cao.
Long Sa Vực nhìn hết một màn đấu này, con người hiện lên một tia thưởng thức, sau đó ông ta nhẹ nhàng vung tay lên.
“Chung Bắc Kiểm!”
“Chung Bắc Kiếm!” “Chung Bắc Kiếm!”
Khắp sàn đấu vang vọng những tiếng hò hét cổ vũ, trực tiếp ca ngợi uy vũ của Chung Bắc Kiếm.
Ngay sau đó đã thấy một người đàn ông có bên thái dương gồ lên nhảy lên võ đài.
“Đại sư huynh Chấp Pháp Đường” Tần Ý Hàm nhận ra người này.
“Ngoài Chung Bắc Kiếm ra thì đây còn là cao thủ bậc nhất của thế hệ trẻ của Chấp Pháp Đường.
Không ngờ anh ta cũng đến để tranh đoạt ngôi vị đường chủ”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên vuốt cằm, hứng thú nhìn một màn này.
Chỉ thấy rằng thân hình đại sư huynh này vừa động đã trực tiếp nhảy lên trên võ đài, vẻ mặt lạnh nhạt mà đứng khoanh tay.
Chỉ với động tác đơn giản như vậy đã tạo cảm giác ung dung mà người bình thường khó mà có được.
Một vài đệ tử của Chấp Pháp Đường vốn là vẫn luôn duy trì sự im lặng, lúc này cũng hộ lên lớn tiếng: “Đại sư huynh! Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Hiển nhiên vị đại sư huynh này và Chung Bắc Kiểm là hai người có khả năng lớn nhất đứng đầu trong cuộc đấu võ kín này.
Lúc này, tay phải của đại sư huynh vung lên, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “xoẹt”, một cây trường thương bên giá vũ khí bên cạnh bỗng bay ra rơi vào trong tay anh ta.
Chiêu thức ấy vô cùng đẹp nhưng lại làm cho những người khác cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng chiêu thức của Đại sư huynh như vậy đủ để thuyết minh rằng thân thủ của anh ta vô địch..