Sau khi cân nhắc một lát, tầm mắt của Bùi Nguyên Minh hướng về phía khu khách quý.
Trong khu khách quý, một loạt người đang ngồi.
Hai bên trái phải là một đám ông già nhìn qua có vẻ là những người kiêu ngạo, dáng vẻ vênh váo sai bảo, hiển nhiên là trưởng lão của Chấp Pháp Đường Long Môn rồi.
Nếu như Bùi Nguyên Minh đoán không nhầm thì trong số những người này có đến ít nhất một nửa đã bị Long Thương Húc mua chuộc.
Nếu không đêm nay cũng sẽ không xuất hiện ở đây đấu võ kín.
Mà ở chính giữa, lúc này cũng không nhìn thấy Long Thương Húc đầu, mà ngược lại nguyên là Long Sa Vực bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ đang ngồi đó.
Có điều đằng sau ông ta là mấy người có thân hình vạm vỡ cao lớn đứng sừng sững như thái dương.
Sau khi nhìn qua một lát những nam nữ bên trong này, anh chỉ nhận ra mỗi Long Như Phương.
Mặc dù vị này vào ngày hôm đó ở đại bản doanh của Bằng Phủ Rìu bị Bùi Nguyên Minh đánh một mặt.
Nhưng cô ta của đêm nay, đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong bình tĩnh, hơn nữa còn trang điểm xinh đẹp, lại mặc một chiếc sườn xám truyền thống xẻ tà vô tình để lộ ra đôi chân dài trắng nõn khiến ai nhìn vào cũng hết sức mê người.
Không biết trên sảnh này có bao nhiêu tên nhóc đều nhìn cô ta với ánh mắt nóng bỏng, nhưng lại không có ai dám đến gần bởi vì tốt xấu gì Long Như Phương cũng là người nhà họ Long.
“Bùi Nguyên Minh lại đây.”
Vào lúc Bùi Nguyên Minh quan sát những người này thì đám người Long Sa Vực và Long Như Phương cũng bắt được hình ảnh của Bùi Nguyên Minh.
Toàn thân Long Sa Vực hơi run một chút, nhưng rất nhanh đã bị ông ta mạnh mẽ áp chế lại, ông ta hít sâu một hơi rồi không nói gì nữa.
Ngược lại lúc này, Long Như Phương đem theo mấy người đàn ông lực lưỡng theo sau, cô ta nện giày cao gót lộp cộp từng bước ung dung dung đi tới.
“Người họ Bùi” “Vậy mà anh dám xuất hiện ở đây sao?” Vẻ mặt xinh đẹp của Long Như Phương kiêu ngạo nói.
“Anh có thân phận và tư cách gì mà xuất hiện ở đại hội đấu võ kín của Long Môn chúng tôi?” “Anh có tin anh tự mình xông vào đây, tội này có thể khiến anh phải ngồi tù không?”
Nghe thấy người trước mặt chính là Bùi Nguyên Minh, người mà trước đây dâm đắc tội với Long Như Phương, một đám nam nữ không biết trời cao đất dày đằng sau Long Như Phương nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh bằng hai lỗ mũi, vẻ mặt khinh thường.
Long Như Phương chính là giới thiệu Bùi Nguyên Minh qua với mọi người.
Cho nên những người này đều biết tên khốn kiếp họ Bùi trước mặt đây chính là ỷ lại vào người phụ nữ bên cạnh anh mà giễu võ dương oai.
Nếu không phải như vậy thì anh đã bị Long Như Phương đã chết rồi.
Bùi Nguyễn Minh cười ảm đạm nói: “Cảm ơn cô Long đã quan tâm, có điều tôi không có tư cách đến, giống như tôi với cô không có nửa điểm quan hệ vậy.
Hơn nữa chỉ cần là đệ tử của Long Môn là có thể tham gia cuộc đấu võ kín này.
Tôi tới để tham gia, liên quan cái rắm gì đến cô”.
Con ngươi Long Như Phương chợt lóe, sau đó lạnh lùng cười nói: "Ây da, này tên họ Bùi, anh tự tin quá rồi đấy.
Sao nào? Còn định chuẩn bị đảm đương chức đường chủ của Chấp Pháp Đường Long Môn à, chuẩn bị tiến lên quét sạch giặc bốn phương à? Tôi nói cho anh biết anh đừng ngây thơ nữa.
Hiện giờ người trên sảnh này, là anh trai Chung Bắc Kiếm của tôi.
Anh có biết anh ta lợi hại thế nào không? Anh ta đã giết mười mấy người rồi, anh cứ khăng khăng làm vậy thì anh ta có thể bổ đôi anh chỉ bằng một đường kiếm.
Tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng cút đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, đừng tự tìm đường chết nữa.
Anh còn không có tư cách đó đâu.”
Vẻ mặt Long Như Phương tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích, thế nhưng rõ ràng là cô ta đang khích Bùi Nguyên Minh lên sân khấu.
Thần sắc Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, cũng không muốn vạch trần cô ta, chỉ thản nhiên nói: “Chung Bắc Kiếm này quả thật có vài phần bản lĩnh, tôi đã được nhìn qua rồi”.
“Đã thấy mà vẫn còn dám ảo tưởng à?” Long Như Phương cười lạnh một tiếng.
“Tôi biết anh tự xưng là đường chủ của Chấp Pháp Đường Long Môn, hôm nay muốn danh chính ngôn thuận lên chức vị, có điều anh thật sự không phải đối thủ của Chung Bắc Kiếm.
Anh tỉnh đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa”.