Sáng sớm hôm sau, tại sở cảnh sát Vũ Thành.
Ai đó đã gửi một bức thư từ Sở cảnh sát Vũ Thành vào sáng nay.
Ghi chú nói rằng vì nhờ mối quan hệ của Hàn Sang, cho nên Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương, hai người bị giam giữ ở trong đó, không phải chịu bất kỳ sự ngược đãi nào.
Ngoài việc họ không có tự do, thì không có gì khác.
Nhưng nói sao đi nữa, dù sao hai người bọn họ cũng là vợ anh và mẹ vợ anh, cho dù không có cách nào bảo lãnh hai người ra ngoài, Bùi Nguyên Minh vẫn chuẩn bị đi tới gặp mặt.
Sau khi ký vào một vài văn kiện trong phòng tiếp tân của sở cảnh sát, bởi vì Hàn Sang đã liên lạc với trên dưới sở cảnh sát, nên sở cảnh sát không làm khó dễ gì cho Bùi Nguyên Minh.
Họ nhanh chóng rời đi, và ngay sau đó đưa hai người phụ nữ mặc quần áo tù vào phòng tiếp tân.
Trịnh Tuyết Dương hơi hốc hác, nhưng khí chất lại càng lạnh lùng hơn.
Còn Thanh Linh đang đi phía trước, lúc này lại tỏ vẻ nóng giận.
Vừa bước vào là bà ta đã mở miệng ra chửi: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi!" "Hợp đồng của tôi và cậu Long Thập Tam tuyệt đối không có vấn đề gì cả!".
"Cho dù có vấn đề, cũng là vấn đề của Cậu chủ Long!"
"Mấy người mau đi nói cho Cậu chủ Long biết tôi có thể thực hiện thỏa thuận, gả con gái cho cậu ta! Nhưng là mỏ vàng..."
Thanh Linh còn chưa kịp nói hết lời, cô đột nhiên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang ngồi trong phòng tiếp khách, vẻ mặt chợt cứng đơ.
Theo nhận thức của bà ta, lẽ ra Long Thương Húc mới là người đến tìm mẹ con họ lúc này.
Bà ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng Bùi Nguyễn Minh lại xuất hiện ở đây.
Trịnh Tuyết Dương cũng sửng sốt một chút, vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh liền cảm thấy có lỗi và xấu hổ.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Thanh Linh đang nhảy dựng lên, mà là đứng lên nói: "Tuyết Dương, để em chịu khổ rồi."
Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nói lời nào, Thanh Linh đã đi tới trước bàn, đập mạnh cái bàn inox, quát: "Bùi Nguyên Minh, cậu biết con gái tôi chịu khổ là được rồi!"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải bởi vì cậu chưa hoàn toàn chia cắt quan hệ với Tuyết Dương, làm cho cậu Long Thập Tam tức giận!"
"Nếu không bây giờ hợp đồng của tôi có thể được thực hiện từ lâu rồi!"
"Tôi đã sớm là chủ sở hữu của mỏ vàng lớn nhất ở Vũ Thành này rồi!"
"Thay vì trở thành tù nhân như bây giờ!"
"Đều trách cậu!"
"Tôi nói cậu nghe, bây giờ lập tức chia cắt quan hệ với Tuyết Dương ngay, nếu không, cậu sẽ không xong với tôi đâu"
Bùi Nguyên Minh với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thanh Linh, cảm giác được sự lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh vốn đang nóng nảy đột nhiên co rúm lại, nhất thời không dám nói gì cả.
Nhưng một lúc sau, Thanh Linh vẫn cất lời với giọng vừa phải: "Cậu làm gì vậy nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Có giỏi thì đưa hai chúng tôi ra ngoài!"
"Đi từ xa đến đây, mà chỉ có thể vào thăm chúng tôi thôi sao!"
"Cậu làm ăn được cái gì đây!"
"Bắt cậu và Tuyết Dương ly hôn quả thật không sai mà!"
Bùi Nguyên Minh cau mày nhìn Thanh Linh với vẻ mặt lạnh nhạt.
"Nể mặt của Tuyết Dương, tôi không chấp khí với bà"
"Nhưng bà cứ nói nhảm, tôi không ngại tát cho bà một cái đầu."
"Bà tại sao lại bị rơi vào tình cảnh này, trong lòng bà không biết sao?"
"Không tham thi đấu có thâm!"
"Nếu không phải bà ham một ít đồ xa xỉ của người khác tặng cho, ham cái mỏ vàng mà người khác đòi hợp tác với bà, trong đầu bà toàn là chữ tiền!"
"Thì bà làm sao lại rơi vào tình cảnh này?"
Nghe thấy Bùi Nguyễn Minh dám chất vấn bà ta, Thanh Linh hơi giật mình, sau đó tức giận nói: "Bùi Nguyên Minh, cậu ngon rồi!"
"Cậu dám mắng tôi rồi!"
"Cậu có phải mới ăn gan hùm không?".