Tân Ý Hàm không biết từ đầu lấy ra một hộp thuốc mê, sau đó nhanh chóng bôi lên người ông Tiêu.
Sau đó, Tần Ý Hàm lại tiện tay giúp ông Tiêu băng bó cầm máu, cũng coi như là giữ lại cái mạng quên cho ông ta.
Nhưng loạt hành động này đã khiến sắc mặt của ông Tiêu trở nên đen kịt.
Ông ta biết số phận tiếp theo đây của mình sẽ còn thê thảm hơn.
Lúc này, một Tiêu gia trước giờ luôn kiêu ngạo độc đoán, suốt đời bắt nạt đàn ông phụ nữ, trên gương mặt lúc này lại toát lên một sự phẫn uất cùng tuyệt vọng.
Trong giới ông ta là một kẻ ra tay rất tàn nhẫn, nhưng đến khi gặp những người này, ông ta lại cảm thấy mình không là gì cả.
| Trước đây là ông ta khiến cho người khác sống không bằng chết, đau không thiết sống, cầu sống không được cầu chết cũng không xong.
Không ngờ hôm nay quả báo lại đổ lên đầu ông ta.
"Vẫn còn chưa chết được đâu?" Sở Tuấn Hiên dùng súng cho vào trán ông Tiêu.
"Nếu không chết được thì dẫn đường" "Bọn ta muốn đi tiêu diệt băng đảng đầu búa!"
Trong khi họ đang nói chuyện, hai đứa con cháu của Long môn vội vàng chạy tới, dìu ông Tiêu đứng dậy, ném lên xe lăn.
Ông Tiêu nhìn thấy đối phương sớm đã chuẩn bị xong cho mình một chiếc xe lăn thì vô cùng tức giận nói: "Khốn kiếp! Các người thật là quá đáng!"
"Pång..." Sở Tuấn Hiên lại dứt khoát bắn ra một phát, lần này anh ta nhấn cò súng vào đùi của ông Tiêu.
"Đừng nói nhảm nữa, còn nói nhảm, lần sau sẽ bắn chệch đấy."
Nhìn thấy ánh mắt của Sở Tuấn Hiên thỉnh thoảng rơi vào "chị thứ năm” của mình, ông Tiêu rùng mình một cái, cuối cùng không dám nói lời nào.
Mười phút sau, một chiếc xe thương mại Toyota và một chiếc Land Cruiser chạy về phía căn cứ của băng đảng đầu búa.
Ông Tiêu đã bị trói vào nắp động cơ của Land Cruiser, muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong.
Trong xe thương mại, Thang Diệp Đan lúc này mới hoàn hồn lại.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ thân phận của Bùi Nguyễn Minh, hóa ra là ở rể.
Cô ta lại nhìn về phía ông Tiêu lúc này thê thảm không thể nhìn được, do dự một hồi mới miễn cưỡng nói: "Em rể, chúng ta định làm gì đây?"
Rõ ràng cô ta cảm thấy khi nãy Bùi Nguyên Minh nói đi gây sự với băng đảng đầu bủa, thật ra chỉ là nói cho có vậy thôi.
Suy cho cùng thành viên của nhóm băng đảng đầu búa nhiều vô số kể, vừa có vũ khí vừa có cao thủ.
Chỉ dựa vào mấy người Nguyên Minh, có thể gây nên sóng gió gì chứ.
Nhưng vấn đề là hướng mà chiếc xe đang chạy tới bây giờ hình như thật sự là đang đi tới căn cứ của bạn bằng đảng đầu búa.
| Bùi Nguyên Minh mỉm cười nhìn Thang Diệp Đan nói: "Chị họ, hôm nay mọi người bị băng đảng đầu búa ức | hiếp, đương nhiên em rể này cũng sẽ ra mặt thay cho các người"
"Cậu thực sự đến chỗ bọn băng đảng đầu búa?"
Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, Thang Diệp Đan càng lo lắng.
"Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu, tôi từng nghe dì Thang nói, cậu là tới ở rể!"
"Chỉ là gần đây gặp phải một đám bằng hữu không đàng hoàng, một băng nhóm đầu gấu, cho nên ngay cả lời của dì ấy cậu cũng không nghe!".
"Nhưng, cho dù cậu có quen biết mấy cậu ấm quần áo lụa là ở Thủ Đô, thì ở Vũ Thành có ích lợi gì chứ?" "Cậu có biết Băng đảng đầu búa là nói nào không?" "Gây sự với bọn họ chính là tìm cái chết!" "Đám người băng đảng đầu búa vốn dĩ là bọn lưu manh không nói lý lẽ!"
"Đừng nói là cậu đả thương ông Tiêu, cho dù không có, cậu dám đi tới địa bàn của bọn họ gây sự, bọn họ cũng sẽ giết chết cậu!".
"Hay là chúng ta mau rời khỏi đây thôi!" "Hãy nghe lời khuyên của tôi, cậu không phải là đối thủ của băng đảng đầu búa!"
"Thế giới này không giống như những gì mà cậu tưởng tượng, Vũ Thành, nó đáng sợ hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ!"
"Hà tất phải đi tìm cái chết chứ?".