Hiển nhiên, việc Bùi Nguyên Minh gây ra chuyện đúng vào thời điểm quan trọng để Bùi Cửu Thiên lên nắm quyền, khiến bà cụ Bùi cảm thấy như bị xúc phạm và rất tức giận.
Nếu như không phải vì không có cách nào trấn áp Bùi Văn Cẩn, sợ rằng bà cụ Bùi sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh bày ra vở kịch này.
Bùi Văn Cẩn hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, lúc này ông ta mới nhẹ giọng nói: "Thưa mẹ, thưa các vị lãnh đạo cao cấp từ Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, sự việc đã đến mức này, nhất định phải có một kết quả đúng không?"
"Huống chi, mọi người không phải cũng rất quan tâm đến chân tướng sự việc mười năm trước đó sao?"
"Hôm nay chúng ta sẽ đem tất cả mọi chuyện công khai rõ ràng!"
"Nói rõ ràng một lần!" "Một lần rõ ràng!"
Nghe được lời nói của Bùi Văn Cẩn, Đường Lân Nhã hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó liếc nhìn Bùi Nguyễn Minh nói: "Bùi Nguyên Minh, bất kể cậu muốn làm gì, tôi đều ủng hộ cậu."
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, liếc mắt với Bùi Diễm Lan.
Sau đó anh đi tới phía trước, đến trước mặt Tenkade Shiro, nhàn nhạt nói: "Hôm nay, chỉ cần ông phối hợp thật tốt, nói thật hết những chuyện mà ông biết."
"Vậy thì theo như đã thỏa thuận, sinh nhật kết thúc thì ông có thể rời đi!"
"Cậu Minh thật khách khí.
Cậu đã cho tôi cơ hội này.
Tôi đương nhiên phải có trách nhiệm công khai mọi chuyện, cho Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas một câu trả lời, cho tất cả mọi người một câu trả lời!"
Tenkade Shiro khẽ mỉm cười, biết được Bùi Nguyên Minh đã tính cho ông ta một con đường sống, tuy rằng ông ta đã bị tiêm một lượng lớn thuốc an thần, nhưng thần sắc vẫn có vẻ tươi tỉnh.
Lúc này ông ta đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nheo mắt, cười nói: "Hôm nay thật là náo nhiệt!" "Không chỉ có nhiều người quen!" "Hơn nữa còn có không ít nhân vật lớn!" "Nói linh tinh nhiều như vậy làm gì!" Bùi Cửu Thiên, người trước giờ luôn bình tĩnh lúc này bước lên, vẻ mặt lạnh lùng chỉ về phía Tenkade Shiro.
"Ông là Tenkade Shiro, kiếm thánh của Đảo Quốc, rất nhiều người có thể nhận ra, chuyện này không có gì nghi ngờ" "Nhưng uy tín của người Đảo Quốc rất không đáng tin!"
"Ông làm sao chứng minh được mình là thủ lĩnh của tổ chức “Đột Kích", mà không phải chỉ là mèo hoang chó dại bên đường?"
"Ông không chứng minh được chuyện này, ông nói gì cũng vô dụng!"
Tenkade Shiro thản nhiên cười và nói: "Tôi, Tenkade Shiro, dù sao cũng một đời là kiếm thánh của Đảo Quốc, là một trong mười kiểm thánh hàng đầu, mà phải chịu để bản thân bị vu oan sao?"
"Thủ lĩnh của tổ chức "Đột Kích" cũng không phải là chuyện gì vẻ vang."
"Nếu như lúc này tôi còn phải mang ra tín vật để chứng minh thân phận của mình thì tôi cũng không có khả năng sống đến bây giờ."
"Nói không chừng tôi đã sớm gặp bất trắc rồi." Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Đưa ông tới đây, không phải để ông chứng minh thân phận."
"Trước tiên nói rõ chuyện mười năm trước đi."
"Tôi nghĩ những nhân vật lớn ở đây, không có ai là đơn giản cả!" "Những gì ông nói là thật hay giả, mọi người có thể lập tức phân biệt được."
"Hơn nữa tôi có thể đảm bảo rằng chỉ cần ông nói ra sự thật, hôm nay không ai có thể làm ông bị thương"
"Ngày mai vào lúc này, ông có thể khôi phục lại sức mạnh, trở về quê hương Đảo Quốc của ông!"
"Bùi Môn chủ cũng đã đồng ý.
Ông ấy chỉ cần biết sự thật, sẽ không bắt ông phải chịu trách nhiệm!" "Ông còn sợ cái gì!?"
"Ha ha ha, không bắt ông ta chịu trách nhiệm? Không cần để ý tới nghi ngờ của chúng tôi sao?" Bùi Lệ Thu lạnh lùng cười.
"Nếu không có cách nào chứng minh thân phận của ông ta, làm sao chúng tôi có thể tin tưởng lời nói của ông ta?"
"Nếu dựa theo lời nói của Bùi Nguyên Minh anh, tôi cũng có thể tùy ý tới bên đường tìm diễn viên tới đây mà nói năng linh tinh cũng khác gì đâu?"
- -----------------.