Đối mặt với sự chỉ trích của nhiều người, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh dửng dưng như không.
Anh đang chuẩn bị tiến lên phía trước tát cho kẻ thích gây sự, Bùi Thiếu Cung này một cái.
Thì vào lúc đó, một giọng nói khác truyền tới.
“Làm phiền tránh ra một chút, mọi người tránh ra một chút!”.
Rất nhanh, có vài bóng người bước ra từ đám đông, mặt cười rất tươi.
Đó chính là đổ vương, Hòa Thanh Phong mà Bùi Nguyên Minh đã lâu không gặp.
Ngoại trừ Hòa Thanh Phong, mấy người con nhà đổ vương cũng đi theo sau.
Tuy sắc mặt của đám người Hòa Ngọc Lân, Hòa Trạch Bình có chút ngượng ngạo nhưng vẫn hành lễ rất kính cẩn lễ phép với Bùi Nguyên Minh.
Còn Hòa Bích Ngân thì mỉm cười, suýt chút nữa là đi đến ôm lấy cánh tay của Bùi Nguyên Minh.
“Cậu Minh, chuyện này là sao vậy?”
Hòa Thanh Phong nhìn một lượt, mặc dù ông ta đã biết đại khái chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối với người có tính cách quỷ quyệt của ông ta mà nói thì vào lúc này vẫn cố ý làm bộ nghi ngờ.
“Hòa đổ vương, ông đến cũng đúng lúc lắm, ông phải làm chủ cho tôi!”
Không đợi Bùi Nguyễn Minh mở lời, Bùi Thiếu Cung đã đứng lên, căm phẫn tố cáo: “Bùi Nguyên Minh sai người lái xe đâm tôi, vừa nãy còn đánh tôi!”
“Thế này là hoàn toàn không giữ thể diện cho Bùi Thiếu Cung tôi.”
“Không giữ thể diện cho bà cụ nhà chúng tôi.”
Lúc này, Bùi Thiếu Cung lộ ra thái độ bị bắt nạt đến tột cùng, muốn đáng thương bao nhiêu thì có đáng thương bấy nhiêu, Còn nhóm người đi theo cậu ta cũng bắt đầu đọc lời thoại đã chuẩn bị trước đó, nói là Bùi Nguyên Minh ức hiếp người quá đáng, tội đáng muốn chết.
“Cậu Cung, hôm nay là ngày vui”.
“Ngày vui như này, oan gia nên giải hòa chứ không nên kết oán!”
Bây giờ, gương mặt của Hòa Thanh Phong giống như gió mùa xuân: “Bùi Nguyên Minh là bạn của tôi, vả lại cũng có ơn với nhà họ Hòa.
Chuyện này có thể nể mặt tôi mà bỏ qua được không?”.
“Đương nhiên tôi sẽ thay Bùi Nguyên Minh bồi thường chiếc xe này cho cậu.
Đảm bảo giá cả cao hơn so với cái đã hỏng của cậu.”
“Ngoài ra, tôi sẽ bồi thường thêm cho cậu ba mươi lăm tỷ” “Không biết cậu Cung có thể nể mặt ông già này một chút mà giơ cao đánh khẽ có được không?”.
truyện tiên hiệp hay
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh cảm thấy không cần khách sáo với loại người như Bùi Thiếu Cung, tát ngay cho một phát mới đúng.
Dù sao thì có dùng kế sách gì với loại trẻ hư này cũng vô nghĩa.
Chỉ có dùng sức mạnh đè ép cậu ta hoàn toàn thì cậu ta mới biết chữ sợ viết như thế nào.
Hòa Thanh Phong không ngừng liếc mắt về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, để tôi xử lý chuyện này cho.” “Cậu cũng giữ thể diện cho tôi được không?”
Thái độ của Đổ vương cung kính, hơn nữa còn tỏ thái độ thay Bùi Nguyên Minh nhận lấy việc này.
Màn kịch này khiến người xem xung quanh đều hết sức kinh ngạc.
Họ nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt ngạc nhiên.
Họ không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại có giao tình như vậy với Hòa Thanh Phong.
Nếu không thì với tính cách keo kiệt của Hòa Thanh Phong mà nói, làm sao lại nhận thay cho người khác?
Hơn nữa, lúc trước Bùi Văn Cẩn rất chiếu cố Bùi Nguyên Minh, rất nhiều người không quen biết Bùi Nguyễn Minh cũng nhận ra được điều này.
E rằng địa vị của Bùi Nguyên Minh ở Cảng Thành và Las Vegas không đơn giản.
“Hòa Thanh Phong, ông có ý gì?”.
Vừa rồi vẻ mặt của Bùi Thiếu Cung còn cầu xin, đáng thương, nghe thấy lời nói của Hòa Thanh Phong xong thì vẻ mặt lập tức lạnh lùng.
“Giữ thể diện cho ông?”
“Từ khi nào mà Hòa Thanh Phong ông lại có thể diện ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng tôi vậy?”
“Hơn nữa, giữ thể diện cho ông thì ai giữ thể diện cho Bùi Thiếu Cung tôi đây?” “Ai giữ thể diện cho chị thứ hai của tôi?” “Ai giữ thể diện cho sơn trang Tú Hoàng của tôi?”
“Tôi nói cho ông biết! Anh ta là bạn của nhà họ Hòa các người, nhưng Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi là chủ của nhà họ Hòa các người đấy!”
“Thể diện của chủ quan trọng hay là thể diện của bạn bè quan trọng?” “Hòa Thanh Phong, ông không cân nhắc rõ sao?”
- -----
!.