“Chát..”
Bùi Nguyên Minh cúi người tát một cái vào mặt Bùi Thiếu Cung.
Một tiếng vang thật lớn, Bùi Thiếu Cung kêu la thảm thiết một tiếng, "hộc” một cái nôn ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn hai cái răng trắng.
“Chát!”
Bùi Nguyên Minh lại giáng xuống một bạt tai nữa.
Lần này lại có mấy cái răng bay ra ngoài.
“Thánh địa võ học?” “Chi phụ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas?” “Đây là chỗ dựa để các người suốt ngày phách lối ngang ngược, tự ý làm bậy bên ngoài à?” “Nếu là thế thì tôi nói cho các người hay, đối với tôi thì mấy thứ đó vô dụng.” “Nếu đã nói cậu ta là đứa trẻ, vậy tôi sẽ coi cậu ta như một đứa trẻ hư" "Các người không dạy được đứa trẻ hư này thì tôi dạy dỗ giúp cho!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh lại “chát” một tiếng, giáng thêm một cái tát xuống.
Lần này khiến Bùi Thiếu Cung choáng váng đầu óc, ngay cả tầm mắt cũng không tập trung được và cũng chẳng nói được gì.
Cách đó không xa, Bùi Cửu Phong nghe tin chạy đến.
Khi thấy cảnh này anh ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Suy cho cùng, anh ta hiểu rõ tính cách của Bùi Nguyên Minh.
Lúc này làm trái ý Bùi Nguyên Minh không có lợi cho anh.
ta.
“Tên khổn!”
Lúc Bùi Thiếu Cung không ngừng gào khóc bị thương, chỉ thiếu nước lăn lộn dưới đất thì vẻ mặt của cô gái mặc sườn.
xám thay đổi mãnh liệt, gào lên: "Tên khốn!”
“Thả sư đệ của tôi ra ngay!”
“Nếu không chắc chắn anh sẽ hối hận!”
Cô ta vô cùng phẫn nộ chỉ tay lên trời thề.
“Thu Y Nhung tôi đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lúc này Bùi Thiếu Cung cũng phản ứng lại.
Cậu ta phun ra một ngụm máu, nghiêm túc nói: "Anh biết sự môn của tôi ở đầu không?”
“Là sơn trang Tú Hoàng ở đất Thục!”
“Anh dám động vào tôi, sư phụ của tôi." “Rắc rắc.”
Chân Bùi Nguyễn Minh dùng sức đạp gãy mũi của Bùi Thiếu Cung.
“Uy hiếp tôi à?” “Tiếc là mấy thứ uy hiếp này không có tác dụng với tôi.” Bùi Thiếu Cung không nhịn được kêu thảm thiết: “Á..” Trong tiếng kêu thảm, lỗ mũi của cậu ta chảy máu lênh láng, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Cả đám đồng bọn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm.
Không ngờ Thánh địa võ học, sơn trang Tú Hoàng và thêm cả Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cũng không trấn áp được Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh vốn dĩ gai mắt với cái gọi là bối cảnh hay át chủ bài của Bùi Thiếu Cung.
Bỗng dưng cả người Trần Hồng Điệp lạnh ngắt, trong lòng trỗi dậy sự hối hận mãnh liệt.
Cô ta biết rất rõ ràng, nếu Bùi Thiếu Cung chịu thiệt ở chỗ Bùi Nguyên Minh, chắc chắn Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas và sơn trang Tú Hoàng sẽ đem tất cả chuyện này tính trên đầu cô ta.
Đừng thấy Hồng Hưng ở giới giang hồ của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas kiếm được tầm bảy đến mười bảy tỷ rưỡi mà tưởng lầm.
Đụng phải sơn trang Tú Hoàng, hay đụng phải Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas thì ngay cả xì hơi cũng không dám.
Thu Y Nhung nhìn thấy cảnh này, tức giận đến run cả người: “Tên khốn, sao anh dám!”
“Anh quá láo xược rồi!”
“Răng rắc..”
Bùi Nguyên Minh bước đến, lần này trực tiếp đạp gãy cánh tay lại chuẩn bị lấy ám khí ra của Bùi Thiếu Cung.
Sau đó anh phải phủi tay, thờ ơ nói: “Láo xược à?" “Trong từ điển của tôi không có hai từ này” “Tôi chỉ biết làm nhục người khác rồi sẽ có ngày bị người khác chà đạp lại” “Các người muốn đến chà đạp tôi, thì phải chuẩn bị kỹ tâm lý bị tôi chà đạp lại chứ?” “Chẳng lẽ các người muốn chà đạp tôi, tôi chỉ có thể trơ mắt để các người chà đạp mà không thể phản kháng?” “Thế giới không xoay theo suy nghĩ của các người đâu” “Phép tắc cũng không quy định dựa trên suy nghĩ của các người”.
“Nếu như đến cả điều này các người cũng không biết, vậy đừng ra ngoài để làm mình mất mặt!” Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đá bay Bùi Thiếu Cung rồi nghênh ngang bỏ đi.
Gương mặt xinh đẹp của Thu Y Nhung lạnh lẽo, vẻ mặt bỗng chốc vô cùng xấu xí.
- -----------------.