Sau khi cúp máy Bùi Nguyên Minh lại gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau Thôi Văn Triết cung kính xuất hiện trước mặt anh.
“Đã điều tra xong chưa?”
Thôi Văn Triết gật đầu nói: “Đã xác định được rồi ạ.
Tuy thân phận của người ra tay rất thần bí nhưng anh ta cũng phải thông qua không ít con đường để rửa sạch thân phận.
Chúng ta không tìm ra được bằng chứng hiệu lực để chứng minh gì đó được.
Thế nhưng chúng ta có thể chắc chắn được một điều bọn họ chính là người của Thánh điện kỵ sĩ, người đứng đầu chắc hẳn là Thánh điện kỵ sĩ.
“Thế nên trận đánh giết này tám chín phần là do tử công chúa sắp xếp “Cô ta không có cách nào ra tay với chúng ta ở Cảng Thành thế nên muốn tìm một cách khác lấy chị dâu để uy hiếp anh “Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
Bùi Nguyễn Minh đứng dậy, anh hờ hững nói: “Tứ công chúa này không nằm ngoài dự liệu của tôi.” “Cô ta tuyệt đối không phải là loại người đứng im chịu chết đâu.
"Dương đông kích tây!" “Một nửa huyết thống Đại Hạ không để cho cô ta học được lễ nghĩa của Đại Hạ mà trái lại để cho cô ta học được binh pháp, thật đáng tiếc.
Thôi Văn Triết nhíu chặt mày lại nói: “Vậy chúng ta.” Bùi Nguyễn Minh mỉm cười, anh hờ hững nói: “Dù cho cô ta có kế sách gì đi chăng nữa thì tôi cũng có cách ngăn cản.” “Tôi vốn không muốn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu nhưng mà khi người khác không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần chú ý đến đạo đức quá làm gì cả.” “Dù sao thì chỉ cần tôi không có đạo đức như thế thì không có kẻ nào có thể lấy đạo đức ra để làm tiêu chuẩn cho tôi được.
Nói tới đây, Bùi Nguyên Minh lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Những thứ tôi bảo anh chuẩn bị, làm đến đâu rồi?”
Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu lạnh lùng: “Mọi việc đã được chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ chỉ còn chờ thời cơ thôi.”
Bùi Nguyễn Minh mỉm cười, sau đó anh khẽ nói: “Anh biết số điện thoại của Bộ nội vụ ở đế quốc ba Tư không?” “Bê bối hoàng gia thế này hay là cứ gửi cho bọn họ xem trước đi, rồi sau đó nói cho bọn họ biết, nếu như không giải quyết được thì thứ hai chúng ta gặp"
Lúc đó ở trong cái chòi nghỉ mát trong biệt thự ở lưng chừng núi Thái Bình.
Tứ công chúa dựa lưng vào ghế sô pha làm bằng gỗ
Hoàng Đàn vẻ mặt hờ hững.
Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận nhưng mang trong mình một nửa huyết thống Đại Hạ khiến cô ta rất thưởng thức văn hóa ở nơi đây.
Ví dụ như chiếc số pha được làm từ gỗ thật này, cô ta cảm thấy nó cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với số pha kiểu Pháp kinh điển.
Cô ta hít sâu một cái rồi lấy máy tính bảng ra rồi bắt đầu nhìn tấm bản đồ được mua với giá cao chót vót trong đó.
Đây là bản đồ kết cấu kiến trúc của Khu giải trí thủ đô, vô cùng tỉ mỉ.
Kiến trúc đường hầm, nhân viên, vũ khí và các con đường tuần tra, có thể nói là không thiếu một thứ gì cả.
Có điều cho dù nhìn như thế nào thì tứ công chúa đều cảm thấy bản đồ này giống như đầu của mãnh thú vậy, nó có thể nuốt chửng cô ta bất kỳ lúc nào.
Ngoại trừ việc không biết Lý Liên Kiệt rốt cuộc bị giam giữ ở nơi nào ra thì người và vũ khí của đối phương cũng đủ khiến cho tứ công chúa vô cùng tuyệt vọng rồi.
Cô ta còn trưng cầu ý kiến từ đoàn trưởng thánh điện kỵ sĩ ở đế quốc ba Tư xa xôi thế nhưng đối phương trả lời lại cô ta vỏn vẹn một chữ không
Sau khi hít thở sâu một cái, tứ công chúa xoa xoa đôi mắt xinh đẹp của mình, cô ta suy nghĩ đến một chuyện khác.
Cô ta nhìn thư ký nam đẹp trai bên cạnh mình rồi hỏi: “Có tin tức gì không?” “Thưa tử công chúa tạm thời không có tin tức gì cả, mấy thám tử phụ trách tin tức cũng mất hết liên lạc rồi.”
Thư ký bấm điện thoại vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Rất có thể là thánh điện kỵ sĩ đã thất thủ rồi.” “Thất thủ ư?”
Tứ công chúa tối sầm mặt lại: “Sao có thể có chuyện đó được chứ?”
Thư ký khẽ nói: "Tử công chúa, người đừng quên đây là cường quốc Viễn Đông vĩ đại cổ xưa chứ không phải những nơi như Tây Âu, Bắc Âu mà chúng ta có thể đi lại nghênh ngang.”.