“Tôi nói cho cô biết, chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng chuyện tối hôm qua cô phái Kỵ Sĩ của mình đi tập kích phu nhân Đường thôi, bây giờ tôi cũng có thể tát cô một phát chết tươi tại chỗ rồi.
Mà tôi dám khẳng định rằng sau khi cô chết đi, Hoàng tộc Đế quốc Ba Tư cũng không dám hó hé nửa lời! Cô có muốn xem thử một chút không hả?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vừa lạnh lùng lại vừa hờ hững.
Thân phận Hoàng tộc của Đế quốc Ba Tư ở chỗ khác thì vô cùng cao quý, nhưng ở chỗ này của anh thì chẳng đáng lấy một đồng.
“Nể mặt Trưởng công chúa Victorica của các người, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa.
Một là quỳ, hai là cút! Cô tự chọn đi”
“Người Đại Hạ kiêu ngạo quá mức rồi đấy!”
Một Thánh Điện Kỵ Sĩ tóc vàng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Mặc dù mới có đồng bọn bị Bùi Nguyên Minh đá bay, nhưng hiện tại, nhìn thấy công chúa của mình bị sỉ nhục, anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước.
Đối với những người đã thề sẽ bảo vệ công chúa như bọn họ mà nói thì việc trơ mắt ếch nhìn công chúa của mình bị sỉ nhục là điều mà bọn họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Roosevelt! Lui ra!"
Nhìn thấy thuộc hạ của mình vẫn còn muốn ra tay, Tứ công chúa lập tức lên tiếng ngăn cản.
Bởi vì, từ sức chiến đấu mà Bùi Nguyễn Minh đã biểu hiện ra, cô ta hiểu rõ rằng những Thánh Điện Kỵ Sĩ này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Tứ công chúa bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, mày nhất định phải trở mặt với tạo sao? Mày không thèm cho tao chút mặt mũi nào sao?”
"Ở chỗ của tôi, cô chẳng có mặt mũi gì hết"
Bùi Nguyên Minh nhìn Tử công chúa, thờ ơ nói: “Tôi không phải là người kiên nhẫn, tính tình cũng không tốt lắm đâu.
Cho cô thêm mười giây nữa, nếu như cô không thể đưa ra sự lựa chọn thì tôi sẽ chọn giúp cô”
“Đồ chết tiệt! Mày ức hiếp người khác vừa vừa thôi!”
Roosevelt thấy lúc này mà Bùi Nguyên Minh còn dám đe dọa Tứ công chúa thì không thể kiềm chế được nữa, anh ta lập tức rút thanh kiếm dài bên hông ra, khí thể sục sôi chém ra phía trước.
“Thánh Quang Thập Tự Trảm!”
Người đến từ Thánh Điện Kỵ Sĩ đều có thể chém chết một con trâu một cách dễ dàng, nhìn một chiều vô cùng tàn nhẫn này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn hờ hững như trước, anh không ngăn cản cũng chẳng né tránh, chỉ có ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn một chút mà thôi.
Roosevelt có thể đi theo bên cạnh Tứ công chúa thì đương nhiên anh ta cũng là một nhân vật đáng gờm đánh đầu thắng đó trên chiến trường rồi.
Vô số lần rèn luyện trên chiến trường khiến cho sát khí trên người anh ta gần như đã ngưng đọng thành thực chất.
Mà đồng thời, kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường cũng giúp anh ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cho nên, trong khoảnh khắc thanh kiếm sắp hạ xuống, cả người Roosevelt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, động tác trên tay cũng đột nhiên cứng ngắc lại.
Bởi vì trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm, nếu mình tiếp tục chém xuống thì Bùi Nguyên Minh sẽ lập tức vung tay ra, giết chết mình ngay tại chỗ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể khống chế được, điều này khiến gương mặt của Roosevelt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Ở tận đáy lòng, anh ta tự nói với chính mình rằng phải chiến đấu vì danh dự của công chúa, nhưng mà cơ thể của anh ta lại rất thành thật, không chịu sự khống chế của tâm trí.
"Bộp một tiếng.
Dưới ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, hai đầu gối của Roosevelt mềm nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên, Minh.
Chỉ cần một ánh mắt đã có thể dọa một vị Thánh Điện Kỵ Sĩ sợ đến mức phải quỳ xuống!
Tình cảnh này khiến khóe miệng của tất cả mọi người co giật mấy cái, người nào người nấy đều tỏ vẻ không thể tin nổi.
Bùi Nguyễn Minh hờ hững quét mắt nhìn qua Roosevelt, sau đó thản nhiên nói: “Mày cũng được đấy, chí ít thì còn tự biết khả năng của mình đến đâu.
Đàn ông thì phải có được giãn được, lúc nên quỳ thì phải quỳ.
Nếu không phải mày kịp thời quỳ xuống thì bây giờ mày đã chết rồi!”.