Nhìn thấy gần một trăm khẩu súng hướng về nhóm người của mình, sắc mặt Lý Liên Kiệt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta híp mắt nhìn phía trước, sau đó cười lạnh: "Họ Bùi, cho dù mày thắng thì thế nào?"
"Muốn mạng của tạo? Mày có tư cách đó không?"
"Tao thân là Nam Tước của đế quốc Ba Tư, phó Đoàn trưởng Thành Điện Kỵ sĩ đoàn, một thế hệ Chiến thần Hoa kiều, mạng nhỏ của tạo không phải mày nói lấy là lấy được đâu!"
Lúc này Lý Linh Đơn cũng đột ngột đứng dậy, nắm súng bên hông quát khẽ: "Bảo vệ Lý thiếu chủ!"
Hơn hai mươi Thánh kỵ sĩ Hoa kiều nghe vậy cũng xoát một tiếng đứng dậy, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng.
Số Thánh kỵ sĩ này ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh, mỗi một tên đều có năng lực lấy một địch mười.
Cho nên dù cho lúc này số người bên Bùi Nguyễn Minh có gấp bên bọn họ mấy lần thì bọn họ cũng không có một chút kiêng kị nào.
Còn Bùi Cửu Thiên thì khẽ biến sắc mặt, sau một lát thì gào lên: "Bùi Nguyên Minh, trên chiếu bạc cậu tùy ý sỉ nhục Lý thiếu chủ, ván này không tính!"
"Nếu cậu muốn cưỡng chế làm xằng làm bậy, đó chính là đối nghịch với Bùi Cửu Thiên tôi, đối nghịch với Bùi Môn ở Cảng thành và Las Vegas."
Nói xong, Bùi Cửu Thiên vung tay lên, lập tức nhìn thấy mấy chục vệ sĩ của sòng bài Bùi Môn của Bùi thị vọt ra, che chở trước mặt ba người Bùi Cửu Thiên.
Rõ ràng rằng giờ phút này Bùi Cửu Thiên có thể để mặc Bùi Nguyên Minh chặt một bàn tay của Lý Liên Kiệt nhưng tuyệt đối sẽ không để Bùi Nguyên Minh lấy mạng Lý Liên Kiệt.
Nếu Lý Liên Kiệt chết ở nơi này, bên phía đế quốc Ba Tư tất sẽ cùng Bùi Nguyễn Minh không chết không ngừng.
Kéo theo Bùi Cửu Thiên anh ta cũng sẽ gặp phiền phức theo, phiền phức vô cùng ấy.
Cho nên dù có thể nào anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Liên Kiệt chết được.
Nhìn một màn này Bùi Nguyễn Minh nhún vai, ngón tay kẹp mấy lá bài, lạnh nhạt liếc mấy ông lão trong đoàn trọng tài làm chứng.
"Mấy vị trọng tài đại nhân, chi phiếu mấy chục ngàn tỷ đã đưa đến trong tay các vị rồi"
"Hiện tại có phải đến lượt chư vị đứng ra giữ gìn công bằng và quyền uy của trận đánh cược này không?"
Thời điểm này sắc mặt của hai rọng tài đến từ nước Mỹ và đế quốc Ba Tư đều đã biến thành màu đen, không hề lên tiếng.
Mà trọng tài làm chứng đến từ Cảng thành lại chính là Phân hội trưởng Long Môn tại Cảng thành và Las Vegas, Giang Hoành Lâm.
Lúc này Giang Hoành Lâm cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Bùi thiếu chủ, trận đánh cuộc hôm nay, cậu không có tư cách nhúng tay vào".
"Hơn nữa, nơi này là Las Vegas, tại địa bàn này cậu không thể đại biểu cho quy tắc!"
"Còn về Lý Liên Kiệt"
"Las Vegas chúng tôi có câu nói, dám chơi dám chịu!"
"Nếu cậu đã thua, vậy phải chịu!"
"Mạng tao do tao không do trời!" "Muốn mang tao cũng được thôi, dùng thực lực của chúng mày đến bắt tao đi!"
Hai người Giang Hoành Lâm và Hòa Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy rằng lúc này Bùi Nguyễn Minh đã chuẩn bị người sẵn nhưng bọn họ vẫn vung tay lên, lạnh nhạt nói: "Bắt lấy!".
Đối với Giang Hoành Lâm và Hòa thanh Phong, bọn họ và Bùi Nguyên Minh đã sớm trở thành đồng minh về lợi ích, hiện tại lại có thỏa thuận đánh cược bằng giấy trắng mực đen, sao bọn họ có thể không lên?
Còn về hai trọng tài đến từ nước Mỹ và đế quốc Ba Tư, giờ này phút này bọn họ đều đang nhíu mày im lặng.
Mà vị nào đó đến từ Đại Hạ lại hơi hơi híp mắt, vẻ mặt cao thâm khó dò.
- -----------------.