Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2915




Mắt Lý Kiệt Tốn lúc này hơi nheo lại, sau đó lạnh lùng nói: "Thì ra là như vậy, anh chính là Bùi Minh Nguyên đó!".

"Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!"
"Tôi nghe nói anh được biết đến với cái tên Thế Tư Minh của Đà Nẵng, cũng có thể được coi là chị thứ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas."
"Hơn nữa, còn lấy xuống được chi hội Long Điện và Long Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, cũng được coi là một nhân vật"
"Nhưng đáng tiếc người như anh cuối cùng cũng chỉ là gỗ mục!"
"Xuất thân cùng tầm nhìn của anh đã quyết định cuộc đời của anh rồi!"
"Làm sao? Vương giả tôi trở lại, để thực hiện hôn ước với Bùi Diễm Lan, có phải đã phá nát giấc mộng làm con rể của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của anh?"
"Vì vậy anh mới hận tôi như vậy, muốn một bàn tay của tôi?"
"Anh yên Đại Hạ một chuyến".

"Tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ tài sản của anh, sẽ lần lượt dẫm chết tất cả những người mà anh quan tâm, sẽ đào hết xương cốt của mười tám đời tổ tông của anh lên nghiền thành tro tàn!"
Bùi Kiệt Tốn tự châm cho mình một điếu xì gà nhả ra một vòng khói, vẻ mặt lạnh giá nói: "Dám thách thức Lý Kiệt Tốn tôi, vậy thì cái kết của anh đã định sẵn rồi"

"Tộc trưởng Hắc Châu, vương tử Trung Đông, tướng quân Mao quốc, những người dám thách thức tôi, đều đã bị tội giết chết!"
"Một người Đại Hạ như anh, không có tư cách kiêu ngạo ở trước mặt tôi!"
Bùi c mặt tôi uy hiếp như vậy."
"Nhưng tôi đã đá gãy cổ ông ta rồi".

"Ô, anh so sánh thứ rác rưởi Miyada với tôi? Phải mất nửa đời mới miễn cưỡng tu luyện đạt tới cấp độ Chiến Thần.

Ông ta còn không có tư cách quỳ xuống trước mặt tôi!"
Lý Kiệt Tốn nghe thấy không chỉ không có một chút sợ hãi, ngược lại còn chế nhạo.

"Hu sao?"
"Một nước Đảo, có tư cách gì so với tôi?"
"Phía sau tôi là hoàng tộc đến quốc Ba Tư, hạm đội hùng mạnh nhất thế giới, cùng vô số người Hoa..."-z-
"Ông ta làm sao so với tôi!"

"Nói một câu không dễ nghe, tôi thật sự muốn giết anh, không cần đích thân tôi ra tay, chỉ cần hạ lệnh xuống, sẽ có vô số người Hoa vung đao lên trực tiếp giết chết anh!"
Bùi Minh Nguyên nhàn nhạt nói: "Những kẻ quên đi tổ tiên, bán nước cầu vinh còn dám đem chủ nhân mới ra khoe lấy làm vinh dự"
"Xem ra Lý Kiệt Tốn anh, thật không biết xấu hổ"
"Không biết xấu hổ? Quên đi tổ tiên? Bán nước cầu vinh?" Lý Kiệt Tổn cười lạnh một tiếng.

"Họ B trắng!"
"Nếu có thể tẩy da, tôi sẽ đạt được gấp ngàn lần, gấp vạn lần so với hiện tại!"
Khuôn mặt của Lý Kiệt Tốn vặn vẹo, có thể thấy rõ ràng là Bùi Minh Nguyên đã đụng vào chỗ đau của anh ta.

"Nhưng anh yên tâm, cho dù hiện tại tôi chỉ có chút năng lực này, nhưng nếu muốn giết anh cũng dễ như trở bàn tay!"
Vẻ mặt Bùi Minh Nguyên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng khoe ra sự không biết xấu hổ của mình nữa."
"Tôi cũng lười nói nhảm với anh, một ván phân định thắng thua, hai bên đặt cược toàn bộ thẻ bài trên tay, lại cược thêm một bàn tay"
"Dám chơi, tôi chơi cùng anh!"
"Không dám vậy liền cút chỗ nào thì cút!"
Cảnh tượng rúng động này khiến cho hai mắt Bùi Cửu Thiên hơi nheo lại, lúc này mới lạnh giọng nói: "Bùi Minh Nguyên, anh thật càn rỡ!"
"Lý thiếu chủ là người anh có thể bôi nhọ sao?"
- -----------------.




DMCA.com Protection Status