Bùi Văn Thành cũng hơi sững sờ, sau đó ông ta cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Cô chủ Yukiko có phải cô nhận nhầm người hay không?
"Tên của thiếu chủ Bùi Môn chúng tôi tại Cảnh Thành và Las Vegas là Bùi Cửu Thiên, không phải là Bùi Nguyên Minh”
Ý nghĩa lời nói này rất đơn giản, Bùi Nguyên Minh kia căn bản không phải là người của Bùi Môn, không cần phải cung kính như vậy đối với Bùi Nguyên Minh.
Bùi Văn Thành đi đến bên cạnh Daichi Ishikawa, cười nói: "Cậu chủ lớn Daichi, tôi cũng đã nghe nói chuyện ngày hôm qua rồi”.
"Chuyện nhỏ thôi mà, đều cho qua đi, đứng lên đi”
Trong khi đang nói chuyện, ông ta thò tay nâng người Daichi Ishikawa dậy.
Nhưng mà Daichi Ishikawa căn bản không thèm để ý ông ta, mà vẫn quỳ ở đó như vậy, không ngừng tát vào mặt mình.
"Chủ tịch Bùi thật rộng lượng, khiến tôi rất cảm động, chỉ tiếc, quy củ của nhà họ Daichi chúng tôi, sai thì phải xin lỗi!"
"Mà mục đích hôm nay chúng tôi tới đây, là hy vọng đạt được sự tha thứ của cậu chủ Bùi”
Yukiko Ishikawa căn bản không có để ý Bùi Văn Thành, mà vẫn hạ thấp người hành lễ trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Mặc dù cô ta không nói thẳng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, cái lời nói kia của Bùi Văn Thành coi như là không tính.
Sắc mặt Bùi Văn Thành lập tức biến đổi.
Tuy ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra, thế cho nên Yukiko Ishikawa một mức cung kính với Bùi Nguyên Minh, nhưng ông ta không hy vọng chuyện này tiếp tục đi xuống như vậy.
Lập tức, Bùi Văn Thành hướng về Bùi Diễm Lan cười nói: "Diễm Lan, có câu châm ngôn: oan gia nên giải không nên kết, phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”
"Tôi xem thái độ của Ishikawa rất thành khẩn, cô nói với cố vấn Bùi một tiếng, sự việc đến đây là ngừng”
Đối với Bùi Văn Thành mà nói, trước mặt nhiều người như vậy, Yukiko Ishikawa cung kính đối với Bùi Nguyên Minh, cái này tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Theo bản năng ông ta muốn thay đổi cục diện như vậy.
Chỉ có điều Bùi Diễm Lan không thèm để ý ông ta, mà có chút hứng thú nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, chuyện hôm nay là để Bùi Nguyên Minh làm chủ.
"Cậu chủ lớn Daichi, như thế nào lại quỳ xuống a...?"
Đến giờ phút này Bùi Nguyên Minh không hề để ý Yukiko Ishikawa đang một mực cung kính, mà lại phối hợp đi đến trước mặt Daichi Ishikawa, cao thấp dò xét anh ta vài lần.
"Tôi nhớ không nhầm, ngày hôm qua anh nói, muốn tôi quỳ xuống, còn lại tự chặt một tay”
"Sau đó anh mới tha thứ cho tôi?"
"Không biết ngày hôm qua có tha thứ cho tôi không?" Mí mắt Daichi Ishikawa nhảy lên, bây giờ vô thức nằm rạp xuống mặt đất: "Cậu chủ Bùi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi!"
"Cầu xin anh tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa!"
"Không có lần sau”
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, một chân đưa ra, dẫm nát bên trên tay phải của anh ta.
"Răng rắc!" Một tiếng giòn tay, tay phải của Daichi Ishikawa bị gãy thành hai đoạn.
Daichi Ishikawa kêu thảm một một tiếng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
Thế nhưng giờ phút này anh ta không dám phản kháng, cũng không dám có ý định phản kháng.
Bùi Nguyên Minh đạp một phát khiến Daichi Ishikawa lăn ra xa, rồi thản nhiên nói: "Nể mặt Yukiko Ishikawa tự mình đến đây, chuyện ngày hôm qua đến đây thôi.”
"Nhớ kỹ, sau khi trở về chuẩn bị một số tiền thuốc men, bồi thường công nhân của tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas bị anh đả thương"
"Đương nhiên, nếu anh có ý nghĩ trả thù các cô ấy, tôi cam đoan, một khi tôi mà biết được, cái lần sau gãy là cổ” "Không dám! Không dám!".
Daichi Ishikawa liên tục gật đầu nói.
"Tôi nhất định sẽ chân thành xin lỗi họ, cậu chủ Bùi yên tâm, lần sau tôi không dám ở Đại Hạ bắt nạt người”.
Nhìn xem giờ phút này Daichi Ishikawa kém chút nữa quỳ dưới đất dập đầu, mí mắt của đám nhân viên cao tầng của tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas nhảy lên.
Rốt cuộc thằng nhóc con họ Bùi này có lai lịch như thế nào?
"Thật ác độc..!
- -----------------.