| Bùi Cửu Thiên vẻ mặt phức tạp nhìn cô gái này.
Bởi vì đối phương không có ý định gia nhập vào họ mà chờ đám đông giải tán mới chậm rãi bước xuống.
Bùi Cửu Thiên híp mắt nhìn Bùi Diễm Lan một lát, mới tiến lên cười nói: “Diễm Lam, hoan nghênh đã trở về.
Chúng tôi đang định đón gió tẩy trần cho Cửu Phong, cô muốn tham dự không?”
Bùi Diễm Lan hứng thú nhìn Bùi Cửu Thiên.
Cô ta khác Bùi Cửu Phong, lúc rời khỏi ngục giam vô tận, cô ta đã biết tại sao mình được thả ra.
Mình ra ngoài là để đối đầu với Bùi Cửu Thiên.
Cô ta tin rằng Bùi Cửu Thiên cũng đã biết tin tức này.
Vậy mà lúc này Bùi Cửu Thiên còn có thể nho nhã lịch sự nói chuyện với mình, khiến Bùi Diễm Lan rất kinh ngạc.
“Bùi Cửu Thiên, chắc hẳn anh đã biết việc tối trở về trong giai đoạn đặc thù này có ý nghĩa gì.
Anh có chắc là muốn mời tôi ăn bữa cơm này không?” Bùi Diễm Lan cười thản nhiên, vẻ mặt hờ hững.
Bùi Cửu Thiên thoáng khựng lại.
Đương nhiên anh ta biết Bùi Diễm Lan xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này có nghĩa là gì.
Đừng nói là anh ta đã nhận được tin tức trước tiên, cho dù không nhận được thì anh ta cũng có thể tưởng tượng được.
Chung quy Bùi Văn Cẩn không có con trai, vậy thì ông ta chỉ có thể dùng con gái nuôi Bùi Diễm Lan để chống lại mình.
Nhưng một đứa con gái nuôi thì sao có thể chống lại đích hệ của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas như mình? Cùng lắm chỉ có thể khiến mình ghê tởm mà thôi.
Nghĩ tới đây, Bùi Cửu Thiên càng cười tươi hơn, nói bằng giọng ẩn ý: “Diễm Lan, cô biết mục đích mình xuất hiện, nhưng chắc hẳn cô cũng biết thừa mình không thể nào đạt được mục đích đó.
Đã vậy thì chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, sau này Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas cuối cùng sẽ rơi vào tay chúng ta.
Nếu cô muốn, tôi thậm chí có thể hứa hẹn vị trí phu nhân môn chủ cho cô”
"Phu nhân môn chủ?” Bùi Diễm Lan giơ tay lên, mấy tờ báo bay phần phật, một tờ rơi xuống trước mặt Bùi Cửu Thiên, giương nanh múa vuốt như ác quỷ.
“Trước kia anh cũng từng nói câu đó với Sư Tuệ Lan đúng không? Bùi Diễm Lan tôi đây mặc dù không thông minh, nhưng tôi cũng không muốn chết một cách mờ ám”
Dứt lời, Bùi Diễm Lan xoay người rời đi, ngồi vào một chiếc Toyota Prado xuất hiện bên cạnh.
Chiếc Prado xoay thân xe, chậm rãi rời đi.
Bùi Cửu Thiên nhìn vào hàng ghế sau, rõ ràng chứng kiến gương mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh.
Bên trong xe Prado, Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Thổi Văn Triết tăng tốc độ, miễn cho Bùi Diễm Lan xúc cảnh sinh tình.
Đồng thời anh hứng thú nhìn Bùi Diễm Lan, nói: “Lần này cô rời khỏi ngục giam vô tung, mặc dù có ý của môn chủ Bùi, nhưng đa phần là nhờ thời cuộc.
Trong thời cuộc này, nếu môn chủ Bùi không muốn Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas rơi vào tay Bùi Cửu Thiên thì cách duy nhất là nâng đỡ một đệ tử có thể sánh ngang với anh ta.
Mà cô chính là quân bài duy nhất trong tay môn chủ Bùi.
Nhưng quá khứ cô từng thân cận với Bùi Cửu Thiên, bây giờ lại kêu cô quay lưng với anh ta, cô có thể làm được không?”
"Chẳng phải anh thường bảo tôi là tối độc phu nhân tâm sao?” Bùi Diễm Lan lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói: “Chỉ dựa vào nói mồm thì vô ích”
Bùi Diễm Lan thản nhiên nói: “Nếu tôi nói với anh rằng điều tiếc nuối nhất trong quá khứ của tôi chính là sinh ra nữ nhi thân, anh có tin không?”
“Tôi tin hay không không quan trọng” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có điều nếu cô là nam nhi thân thì gia tộc Diệp thị Đà Nẵng sẽ không có chỗ cho Bùi Văn Kiên”
- -----------------.