Đợi đến khi Bùi Văn Lâm rời đi rồi, Bùi Nguyên Minh mới đứng lên, cầm lấy một tập hồ sơ lên nhìn vài lần rồi nói: "Bùi môn chủ, ông đang chơi đùa gì đây?"
"Ông biết rõ mấy thứ này ở trong tay Bùi Văn Lâm, ông muốn đoạt lấy để trả lại công bằng cho con trai mình.
Vậy cần gì phải phiền phức như vậy?"
"Vì muốn có được mấy thứ này mà còn thả Bùi Cửu Phong ra? Còn phục chưa nữa? Vậy có phải là hại nhiều hơn lợi không?"
Bùi Văn Cẩn thản nhiên nói: "Mấy thứ này là tôi tìm được hay do người khác giao ra thì cũng giống nhau thôi."
"Ít nhất là khác trước mặt cụ bà"
"Còn về phần thả Bùi cửu, đó cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Bởi nếu không thả nó ra thì tôi lấy cớ gì để thả con gái nuôi Bùi Diễm Lan ra đây?"
Đồng tử Bùi Nguyên Minh hơi co lại, xem ra vị môn chủ này cũng đã bắt đầu bày mưu vạch kế rồi.
Đến ngày mừng thọ của cụ bà Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, hôm đó chắc chắn là một ngày đặc sắc.
Vừa nghĩ như vậy, Bùi Nguyễn Minh không khách khí mà nở nụ cười: "Bùi môn chủ, nếu đã nói như vậy, đến ngày mừng thọ của cụ bà phải dành cho tôi một chỗ mời đó.
Tôi không tới để xem trò thì thật có lỗi với bản thân quá!
Bùi Văn Cẩn nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt sâu xa, rồi mỉm cười nói: "Yên tâm đi, cho dù cậu Bùi không đến, tôi cũng sẽ khiêng cậu sang".
"Ngày mừng thọ của cụ bà Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, người được mời là do môn chủ tôi đây định đoạt."
"Đó dù gì cũng là một sự kiện lớn, nếu cậu Bùi không tham dự thì quả thật đáng tiếc."
"Vậy một lời đã định, tới hôm mừng thọ đó tôi nhất định sẽ đến nhà để thăm hỏi." Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo lại.
Nếu Bùi Văn Cẩn đã chấp nhận thả Bùi Diễm Lan vậy chắc là đang suy xét đến đề nghị của anh.
Lúc này Bùi Nguyễn Minh có hơi mong đợi, nếu cuối cùng chức môn chủ kế nhiệm rơi vào Bùi Diễm Lan thì không biết vẻ mặt của đám người Bùi Cửu Thiên kia sẽ khó coi đến mức nào.
"Đúng rồi, tôi đã liên hệ với phía bên Long Ngục, bọn họ sắp thả Diễm Lan ra rồi".
"Theo lý mà nói, người cha như tôi hẳn nên đích thân đi đón con bé.
Nhưng thân phận của tôi quá quá đặc thù, cho nên có thể nhờ cậu Bùi đây đón thay giúp tôi được không?"
Để anh ra sân bay đón Bùi Diễm Lan ư?
Bùi Nguyên Minh nhướng mày, nhưng rất nhanh sau đó lại gật đầu: "Chuyện nhỏ."
"Được rồi, hôm nay tôi đã nói xong, tôi nên trở về làm chút việc rồi."
"À còn nữa, sống trên du thuyền có vui vẻ gì không? Tôi thấy hay là cậu về lại biệt thự hoa viên đi thì hơn.
Cậu là khách, chúng tôi tất nhiên phải tiếp đãi cậu cho đàng hoàng, tôi và dì Đường gần như xem cậu là người nhà rồi"
Khi nói ra lời này, vẻ mặt của Bùi Văn Cẩn như đang nhìn con rể, đánh giá trên dưới thêm vài lần rồi mới thỏa mãn rời đi.
Khóe mắt Bùi Nguyên Minh giật giật, anh không có ngốc, đương nhiên hiểu được Bùi Văn Cẩn nhờ mình đón Bùi Diễm Lan về lại biệt thự hoa viên là có ý gì.
Đó chính là muốn làm mối cho anh và Bùi Diễm Lan.
Chỉ đáng tiếc, dù anh hay Bùi Diễm Lan đều không có phản ứng gì với nhau.
Cho nên, Bùi Văn Cẩn tốn công bày mưu lập kế một phen, cuối cùng chỉ tổ uổng công.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh bỗng lấy di động ra nhắn tin cho Thổi Nhã Tuyết: "Nghĩ cách để Bùi Cửu Thiên vô tình biết được tin Bùi Cửu Phong sắp được thả, Bùi Diễm Lan cũng trở lại!"
"Hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas lại sắp được tưng bừng!"
- -----------------.