“Đã giải quyết chuyện của Long Thiên Trường rồi, phía Sư Tuệ Lan..”
Tuy Thôi Nhã Tuyết biết Bùi Nguyên Minh chắc chắn đã có cách giải quyết, nhưng cô ta vẫn khẽ lên tiếng.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mọi người đều biết, chuyện này chắc chắn có liên quan với Bùi Cửu Thiên”
“Chỉ có điều, lấy thi thể này đi gây với Bùi Cửu Thiên thì chẳng có ý nghĩa gì”
“Dựa vào hiểu biết của chúng ta với anh ta, người này nói một đằng làm một nẻo, bạc tình bạc nghĩa, anh ta sẽ không nhận”
“Nói không chừng anh ta còn có thể nói ngược lại, đổ vài cái tội cho chúng ta, chuyện càng phiền phức hơn”
“Vậy ý của cậu Bùi là..” Thôi Nhã Tuyết hơi nhíu mày, đồng thời mí mắt nhảy dựng lên.
Có lẽ cô ta biết Bùi Nguyên Minh muốn làm gì, nhưng sao cũng không dám tin.
Bùi Nguyên Minh cong ngón tay ném ra một cái USB lên thi thể của Sư Tuệ Lan, thản nhiên nói: “Tuy toàn bộ camera đều bị hủy, nhưng người của chúng ta vừa khéo dùng điện thoại quay lại một đoạn video chứng minh Sư Tuệ Lan tự mình tìm cái chết”
“Đưa xác chết đến đạo quan Ngũ Mai, thuận tiện đăng video lên mạng”
“Tôi nghĩ, phía đạo quan Ngũ Mai sẽ nhanh chóng cho chúng ta một lời giải thích” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, Thôi Nhã Tuyết thì vui vẻ.
Chỉ cần video này đăng lên mạng thì sẽ đả kích lớn tới danh dự của đạo quan Ngũ Mai.
Mà với phong cách hành sự của đạo quan Ngũ Mai mà nói, họ chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Bùi Nguyễn Minh thân là người bị hại lần này, trừ phi người của đạo quan Ngũ Mai không phân rõ đúng sai, nếu không họ chắc chắn sẽ tới gây rắc rối với kẻ đầu têu.
Còn kẻ đầu têu này đã đắc tội với đạo quan Ngũ Mai, muốn ngồi vào vị trí cậu chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, e là đã có hơi quá sức.
Vừa nghĩ đến đây, Thôi Nhã Tuyết mỉm cười nói: “Cậu Bùi bên trong bày mưu lập kế bên ngoài quyết định thắng bại sau cùng”
“Nhã Tuyết khâm phục”
Bùi Nguyên Minh lại rót cho cô ta một cốc trà, nhẹ giọng nói: “Mau chóng đi sắp xếp việc.”
“Ngoài chuyện này ra, tôi còn định mời một người ăn một bữa cơm” Thôi Nhã Tuyết hơi sửng sốt, nói: “Ai ăn cơm? Ai?”
Cô ta thực sự nghĩ không thông.
Hiện giờ nhiều chuyện lớn như vậy cùng lúc xảy ra mà Bùi Nguyên Minh vẫn có hứng thú mời người khác ăn cơm.
Hoặc là nên nói rằng, còn có ai có tư cách khiến Bùi Nguyên Minh ra mặt mời người đó ăn cơm ở tại Cảng Thành và Las Vegas.
Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra, chuyển một tấm ảnh ra.
Bên trong ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám, khí chất cao quý.
Tuổi tác người phụ nữ này có lẽ đã gần bốn mươi, nhưng trên mặt bà ấy không lưu lại quá nhiều vết tích năm tháng.
Mà khi nhìn bức ảnh này, Thôi Nhã Tuyết không nhịn được lên tiếng: “Đường Lan Nhã, vợ của môn chủ Bùi Môn tại Cảng Thành.
và Las Vegas?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chính là Đường Lan Nhã”
“Bà ấy không chỉ là vợ môn chủ hiện giờ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, mà còn là cô cả của Đường Môn Yến Kinh”.
“Tôi nghĩ, đến lúc gặp mặt bà ấy rồi”.
Thôi Nhã Tuyết buồn rầu nói: “Vì sao vậy, cậu Bùi?”.
“Bà Đường không phải người chúng ta muốn gặp là có thể gặp”
“Tôi nghe nói dù là bên trong Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cũng không có mấy người có tư cách gặp bà ấy”
“Hơn nữa, bởi vì lý do bà ấy không có con, cụ bà của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cứ luôn muốn Bùi Cửu Thiên nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của bà ấy, sau đó danh chính ngôn thuận trở thành môn chủ đời tiếp theo của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas”.
“Vì vậy, cho dù là Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas hay là cụ bà, hoặc là đám người Bùi Cửu Thiên đều coi nơi bà ấy ở là cấm địa”
“Bất kỳ người nào có ý đồ tới gần, giết không tha!”
“Ngay cả chúng ta e là cũng không làm được.
Vốn dĩ chúng ta ngay cả việc đến gần nơi ở của bà ấy cũng không làm được.”.