Nghe được lời nói tràn đầy giận dữ của Sư Tuệ Lan, một đám con gái cũng đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt ghét bỏ.
Các cô cảm thấy, sao có thể có người đàn ông như vậy được chứ! Thật sự là quá không biết xấu hổ!
Trong loại trận chiến đấu nhiệt huyết như vậy, anh không dám đánh chính diện, mà còn mạnh miệng ở nơi này nữa sao?
Thế này cũng là làm mất sạch mặt mũi của đàn ông Đại Hạ rồi! Mọi người thật sự lấy làm hổ thẹn thay anh! “Không được phép tránh sao? Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Cô Tuệ Lan này, cô cũng lắm chuyện thật đấy! Nhưng nể tình cổ đần độn như vậy, nên tôi sẽ nể mặt cô một lần vậy, tôi sẽ không tránh nữa!”.
Trong nháy mắt tiếp theo, Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở toàn bộ khí thế trên người ra, giống như một cơn sóng thần ngập trời, trút thẳng về nơi Miyada Shinosuke đang đứng.
Miyada Shinosuke vốn mang sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này lại đờ đẫn.
Mà cảm giác được sự thay đổi khí tức của anh, câu nói kế tiếp của Sự Tuệ Lan cũng không thể nói ra được nữa, mà đồng tử co rút, trong con người tràn ngập vẻ khó tin.
Anh phóng người về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, rồi vung một cái tát tới.
Cái tát này nhanh, mạnh, chuẩn, trực tiếp thể hiện đặc tính võ công thiên hạ không có gì kiên cố mà không phá nổi, chỉ có nhanh là không thể phá, đến cực điểm, Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Cùng với một cái tát vung ra, ngay sau đó anh đã đến trước mặt Miyada Shinosuke.
Vẻ mặt của ông ta lập tức khó coi đến cực điểm.
Lúc này, ông ta hoàn toàn không kịp tránh né, mà chỉ biết giơ ngang trường đạo theo bản năng, dùng nó ngăn cản một cái tát này của Bùi Nguyên Minh.
“Bốp..”.
Một tiếng trong trẻo vang lên, giữa sân khói bụi ngập trời, sóng khí càn quét khắp nơi, khiến người phải nheo mắt lại theo bản năng.
Mọi người đều không thể nhìn rõ rốt cuộc trong sân đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng, bọn họ có thể nghe được, lúc này có tiếng nghiến răng nghiến lợi đang không ngừng phát ra.
Một lúc sau, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy, lúc này, Miyada Shinosuke quả thực đã chặn được một cái tát của Bùi Nguyên Minh.
Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Nhưng hiện tại, mặt đất lại có những vết nứt giống như mạng nhện lan ra, thanh thế thoạt nhìn khiến người sợ hãi.
Trên thanh trường đạo Đảo Quốc bên người ông ta, lúc này hiện ra những vết nứt, sau đó biến thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Mà bàn tay của ông ta cũng nổ tung, cánh tay gãy nát, trên gương mặt còn có một dấu bàn tay đỏ tươi dữ tợn.
| Điều này khiến cả người ông ta run lên, không nhịn được mà nửa quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Một cái tát, chỉ đơn giản là một cái tát mà thôi.
Không những đánh vỡ sự kiêu ngạo của Miyada Shinosuke, mà lại càng khiến ông ta thất bại thảm hại.
Lúc này, dường như ngay cả sức lực đứng thẳng người dậy, ông ta cũng không có.
Mà Bùi Nguyên Minh thì lại chắp hai tay sau lưng với vẻ mặt lạnh lùng, khí tức trên người tựa như có thể nghiền nát | trời xanh bất diệt.
Miyada Shinosuke nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, răng trong miệng không ngừng phát ra tiếng ma sát.
Ông ta thực sự không có cách nào tin được, mình chính là một thế hệ Chiến Thần, nhưng người trẻ tuổi trước mặt này lại có thể đánh bại mình một cách dễ dàng như vậy.
Làm sao một chuyện như vậy có thể xảy ra được chứ? Lẽ nào người trẻ tuổi này cũng là Chiến Thần? Nhưng vấn đề là, cho dù cậu ta có là Chiến Thần, thì cũng không có khả năng đánh bại mình dễ dàng như vậy được.
Phải biết rằng, mười năm trước Miyada Shinosuke đã bước chân vào cấp bậc Chiến Thần, chắc hẳn loại Chiến Thần có kinh nghiệm nhiều như ông ta phải hành hạ được Bùi Nguyên Minh mới đúng!
Lẽ nào võ học Đảo Quốc, và võ học Đại Hạ lại chênh lệch lớn như vậy sao? Cung cấp bậc, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ? Người Đảo Quốc mới là phế vật thực sự?
Suy nghĩ này hiện ra trong đầu ông ta.
Trong nháy mắt tiếp theo, niềm tin vững chãi suốt nhiều năm của Miyada Shinosuke trực tiếp sụp đổ.
Cơ thể của ông ta lắc lư, khí huyết công tâm, sau đó “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ sân lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều hoang mang trong lòng, vẻ mặt phức tạp, ngay cả hít thở cũng dừng lại.
- -----------------