“Long Thiên Trường, ông cảm thấy ông muốn chết như thế nào?” Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ, giọng điệu hờ hững.
Nhưng nhiệt độ xung quanh lại chợt giảm xuống vài độ vào lúc này, giống như đêm lạnh buông xuống vậy.
“Đồ khốn! Sao cậu dám nói chuyện với đường chủ như vậy?”
“Dám kiêu ngạo như vậy trước mặt đường chủ của chúng tôi, thằng nhãi nhà cậu không sợ ăn nói quá ngang ngược hay sao?”
“Trên dưới Long Môn, có ai không biết đường chủ của chúng tôi là vệ sĩ yêu nước, đại diện cho người trung thực thẳng thắn chứ!”
“Vậy mà cậu lại bôi nhọ đường chủ, có tin tôi đánh chết cậu hay không?”
Một đám đệ tử tinh anh của chấp pháp đường Long Môn đều giận tím mặt, chỉ vào Bùi | Nguyên Minh rồi chửi ầm lên.
Từ khi bắt đầu có chấp pháp đường, từ trước đến nay đều là bọn họ tìm mọi cách vụ tội cho người khác.
Nhưng không ngờ hôm nay Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp chụp một tội lớn như vậy lên đầu Long Thiên Trường.
Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
Điều này quả thực là có nhịn quen cũng không thể nhịn được mà.
“Bùi Nguyên Minh, cậu quả nhiên có bản lĩnh, Ngoại trừ chút thân thủ ra, thì miệng lưỡi sắc bén này của cậu cũng là một năng lực rất lớn!”
Trên trán Long Thiên Trường nổi gân xanh, nhưng ông ta vẫn buộc mình phải bình tĩnh như cũ.
“Nhưng, cho dù hôm nay cậu hay đến đâu cũng vô dụng thôi! Cậu giết hại khách quý Đảo Quốc Âm Lệ một cách dã man, kiếm thánh Miyada Shinosuke của Đảo Quốc Âm Lệ đã đến Cảng Thành rồi.
Ông ấy sẽ tự mình ra tay băm thấy cậu thành ngàn mảnh, khiến cậu phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!” Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Ông ta tới chịu chết, ngược lại cũng tiết kiệm không ít sức lực cho tôi, bằng không tôi còn phải đặc biệt chạy tới Đảo Quốc tiêu diệt ông ta, vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí tiền bạc.
Từ góc độ này mà nói, thì một đường chủ chấp pháp đường ăn cây táo rào cây sung như ông, ngược lại đã làm được một chuyện tốt rồi đấy”.
Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
“Cậu..” Long Thiên Trường bị giọng điệu kiêu ngạo và lạnh lùng của anh làm cho tức đến mức suýt chút nữa chấm dứt một kiếp.
Lúc này, ông ta không nhịn được mà cắn răng bảo: “Bùi Nguyên Minh, cậu cứ ngang ngược đi! Cậu cứ mạnh miệng đi!”
“Chẳng mấy chốc cậu sẽ biết mấy chữ Chiến Thần Đảo Quốc, kiểm thánh Âm Lệ này đại diện cho điều gì! Hôm nay, cậu đã được định sẵn sẽ chết dưới đạo của ông Miyada.
Shinosuke rồi! Nếu cậu không chết, vậy tôi hiển nhiên sẽ đại diện cho chấp pháp đường Long Môn ra tay, tự mình băm thấy cậu thành vận mảnh, nghiền xương cậu thành tro”
Con người của ông ta đỏ ngầu, cho dù là cách một màn hình, nhưng ông ta cũng đã tận mắt nhìn thấy con trai ruột của mình bị thằng nhãi ranh trước mặt này bắn chết.
Trong lòng ông tràn đầy hận thù, nguyên nhân khiến ông ta vẫn có thể nhịn không ra tay đến tận lúc này, chẳng qua chỉ là vì không chắc chắn chắn cho lắm mà thôi.
Thế nhưng Long Thiên Trường lại cho rằng, tên Bùi Nguyễn Minh này có xác suất chết trong tay của Miyada Shinosuke rất lớn.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự yêu nghiệt như vậy, có thể chống lại được Miyada Shinosuke, nhưng đến lúc đó, cậu ta cũng đã là nổ mạnh hết đà rồi.
Mình ra tay dưới tình.
huống cậu ta yếu ớt nhất, hiển nhiên có thể băm thấy cậu ta thành vận mảnh rồi.
Lúc này, ông ta tự nhận mình khỏi cần ra trận, chỉ cần bày mưu mà vẫn có thể giành chiến thắng.
“Giết tôi, sợ là ông vẫn chưa có tư cách đó đâu”
Bùi Nguyên Minh còn chẳng thèm nhìn thẳng vào ông ta, mà tự mình rót một ly trà, vẻ mặt hờ hững.
“Nhưng, nể mặt mọi người đều cùng thuộc Long Môn, tôi có thể cân nhắc, miễn phí tặng cho ông tư cách, để ông đi đoàn tụ với đứa con trai bảo bối của ông.
Nếu như vậy, nói không chừng các người còn có thể cha từ con hiếu vào kiếp sau ấy chứ.”
“Ha ha ha!” Long Thiên Trường tức đến bật cười, ông ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, tay phải run lên.
“Họ Bùi kia, cậu chết đến nơi rồi mà còn càn rỡ như thế, tôi cũng phục cậu luôn rồi! Nhưng cậu có ngông cuồng nữa cũng vô dụng thôi, Kiếm Thánh Miyada Shinosuke sắp đến nơi rồi, tôi đã phải người tới sân bay đón ông ấy.
Đợi Kiếm Thánh Miyada Shinosuke đến đây, cậu sẽ biết chữ chết viết thế nào ngay thôi!”
“Tách!” Trong lúc này chuyện, ông ta duỗi tay phải ra, đột nhiên búng tay một cái.
- -----------------