"Anh muốn tìm cậu chủ Long gây chuyện sao? Đúng là người được mừng thọ lại tự treo cổ, chán sống sao?”
“Chẳng khác nào cầm đèn lồng đi vệ sinh, tự tìm lấy cái chết!”.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh biết điều thì nhanh chóng chữa khỏi tay chân cho tôi, sau đó quỳ xuống cầu xin, có khi tôi có thể đứng ra nói giúp anh vài câu”
“Nếu không, anh cứ giữ thái độ như vậy thì ngay cả chó của nhà anh nuôi cũng phải chết!”.
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, trở tay tát một cái lên mặt của Công Tôn Vũ Nhiên.
"Á!" | Công Tôn Vũ Nhiên kêu thảm một tiếng, cô ta đau đến mức cả người co rút lại, lực đánh mạnh mẽ đáng sợ khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Mấy phút sau, đoàn xe của Bùi Nguyên Minh dừng ở ngoài cửa lớn của đạo quán Long Môn.
Cửa xe mở ra, Bùi Nguyên Minh đi ra ngoài, trên tay Thôi Văn Triết đang túm lấy Công Tôn Vũ Nhiên đã bị phế bỏ, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này toàn bộ đạo quán Long Môn đã bị người của Chấp Pháp Đường chiếm cứ.
Nên lúc đám người Bùi Nguyên Minh xuống xe, điều đầu tiên nhìn thấy là người của Chấp Pháp Đường.
Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử của Chấp Pháp Đường này đều ngẩn ra.
Sau đó có người không nhịn được la lớn: “Đúng là gan lớn, Bùi Nguyên Minh, mày lại còn dám làm sư tỷ Công Tôn Vũ Nhiên bị thương, mày muốn chết à?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, không nói câu nào, một bạt tay vung ra.
“Bốp!” “Ai cản tôi thì phải chết!” | Những đệ tử của Chấp Pháp Đường có mặt ở đó cùng lúc bay ra, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đạp lên cầu thang đá xanh, đi về phía nhà chính.
Những đệ tử của Chấp Pháp Đường khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều hơi hoảng hốt.
Một lát sau, có người cười gằn nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ đây là phân hội Long Môn thủ đô sao? Mày còn có quyền thế gì ở đây sao?”
"Trước đó để mày chiếm được ít lợi ích thì mày đã thật sự không xem Chấp Pháp Đường của bạn tạo ra gì à?”
“Hôm nay cậu chủ Long muốn giết mày cũng không hề khác giết chết một con chó con mèo ngoài đường là mấy”.
“Đến đây đi, nếu mày dám đụng vào bọn tao, mấy người bọn tao sẽ tiễn mày lên đường”
Lúc này cô ta không thể nhịn được đau đớn tức giận nói: “Họ Bùi kia, đều | là đệ tử của Long Môn, sao anh có thể ra đòn lấy mạng như vậy?”
“Anh sẽ không được chết yên ổn đâu.” “Cậu chủ Long sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn” “Răng rắc.”
Bùi Nguyên Minh không nói nhiều, một đạp đá vào yết hầu của một đệ tử Chấp Pháp Đường đang định đánh lén, sau đó quay đầu quét mắt nhìn Công Tôn Vũ Nhiên, ánh mắt anh hiện lên đầy vẻ châm chọc.
| Đã đến nước này mà còn có mặt mũi nói gì mà đều là đệ tử của Long Môn sao? Người phụ nữ này đúng là mặt dày vô cực.
Lúc này ba cao thủ Chấp Pháp Đường ẩn nấp trong bóng tối bỗng xuất hiện, có vẻ đã nhận ra lúc này Bùi Nguyên Minh đang phân tâm nên nhất thời bọn họ đều cùng trực tiếp tấn công.
Lúc này vũ khí sắc bén được rút ra khỏi vỏ, ánh kiểm đan xen vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng sắc bén.
“Bốp bốp bốp!”.
Bùi Nguyên Minh không thèm liếc nhìn lấy một cái, lật tay lên quật vào phát, khí thế vô cùng sắc bén đáng sợ.
Trong gió lạnh, ba tên đang có khí thế mạnh mẽ xông đến cùng lúc hét lớn bay ngược ra, sau đó đập mạnh vào tường khiến bức tường nứt ra như mạng nhện, sau đó từng người rơi xuống đất.
- -----------------