“Mạnh Chí Cường, anh đừng có mà quá đáng!” Đông Hoài An cau mày.
“Tất cả mọi người đều là người trong giới này, anh vừa đến đã động đao động súng là có ý gì? Là muốn gây chuyện à?”
Lúc này vẻ mặt Thôi Văn Triết lạnh lẽo nói.
“Mạnh Chí Cường, đầu anh có vấn đề à? Dùng súng chỉ vào tôi? Anh có bản lĩnh thì nổ súng giết chết tôi đi! Không giết chết tôi thì tôi sẽ giết chết anh”
| Cho dù nói gì thì nói, Thôi Văn Triết cũng là từ đường đao doanh đi ra, là cấp bậc binh vương.
Tuy Mạnh Chí Cường lăn lộn bên Châu Phi ra được chút thành tựu, nhưng Thôi Văn Triết cũng không giống như những người khác e ngại Mạnh Chí Cường.
Nếu không phải vì hòa đàm tối nay, lúc này anh ta đã trực tiếp ra tay.
Thuộc hạ duy nhất đi theo bên người Thôi Văn Triết, lúc này anh ta vô thức muốn có hành động, nhưng lại nhìn thấy cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông da đen cao to rút súng bên hông ra chỉ vào bọn họ.
Hiển nhiên đám người này đều là lĩnh đánh thuê do Mạnh Chí Cường dẫn theo từ Châu Phi về, cả đám đều liếm máu trên lưỡi đao, không sợ nhất chính là động đao động sáng, chỉ trong nháy mắt, mùi máu tươi lan ra toàn bộ chiến trường.
Đám vệ sĩ của Mạnh Chí Cường liếc nhau, từng người đều rút súng ra, đằng đằng sát khí vây quanh đám người Bùi Nguyên Minh.
Thân là chủ nhân của nơi này, Hứa Tuyết Kỳ vẫn tiếp tục uống rượu, lúc này cô ta ưu nhã uống Champagne.
Hiển nhiên cảnh tượng trước mắt này chính là thứ mà cô ta muốn.
“Thôi Văn Triết, anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh à?” Lúc này Mạnh Chí Cường khống chế toàn bộ vũ lực cười lạnh một tiếng.
“Anh đừng cho rằng ba mình là người đứng đầu Las Vegas thì tôi không dám làm gì anh nhé”.
“Nếu như tôi muốn, ngay cả ba anh, ngay cả chị anh, tôi cũng làm thịt luôn.”
| “Thân là người trong phạm vi chúng tôi, thế mà lại chạy đi đầu quân cho một người trong nước, còn một lòng muốn làm tay chân cho anh ta, chỉ dựa vào loại người như anh mà cũng có tư cách ở trước mặt tôi nói chuyện à?”
Tuy hai bên đều là cấp bậc binh vương, thế nhưng một Mạnh Chí Cường sát phạt quyết đoán, không chút kiêng kỵ, lúc này rõ ràng có thể ép Thôi Văn Triết mấy phần.
Quan trọng nhất là Thôi Văn Triết có lòng nghị hòa, cho nên đã mất đi nhuệ khí chiến đấu.
Trong nháy mắt này, Thôi Văn Triết vô cùng kiêng kị, anh ta chỉ biết, ngộ nhỡ Mạnh Chí Cường bóp cò, lần nghị hòa này sẽ tan thành mây khói.
Nghĩ đến mục đích của mình, Thôi Văn Triết đành kìm nén lửa giận, không tiếp tục khiêu khích Mạnh Chí Cường nữa.
Mà sắc mặt Đổng Hoài An cũng hơi thay đổi, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.
Không ai nghĩ đến Mạnh Chí Cường ở đây vừa ra tay đã là sát chiêu, hoàn toàn không cho ai mặt mũi.
Chỉ có Bùi Nguyễn Minh hơi nheo mắt lại, trên người Mạnh Chí Cường, anh ngửi được mấy khí tức nguy hiểm, nhưng cũng chỉ nguy hiểm mà thôi.
Nếu không phải đã đồng ý với Thôi Văn Triết, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không ra tay, lúc này anh đã dùng một cái tát đánh bay Mạnh Chí Cường.
- -----------------