Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ hơi thay đổi, Hứa Cảnh Nam vươn tay vỗ vào má phải của cô ta, thản nhiên nói.
“Em gái tốt của anh, đã đến lúc nên để con người này trở về Cảng Thành giày vò một chút rồi”
"Anh ta thắng, nhà họ Hứa chúng ta sẽ lấy lại được thể diện, anh ta bị giết, sau này em cũng bớt đi một phiền não? Không cần quan tâm sự việc phát triển theo hướng nào đều là có chỗ tố với anh và em, không đúng à?”.
Sắc mặt Hứa Tuyết Kỳ hơi thay đổi, hạ giọng nói.
“Chẳng lẽ anh muốn cùng Bùi thiểu chủ..” “Suyt” Vẻ mặt Hứa Cảnh Nam hờ hững, ra hiệu im lặng.
“Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas có Bùi Cửu Thiên, dựa vào đâu mà anh ta có thể ngồi trên đầu bốn cậu chủ Cảng Thành?”.
“Trước kia cậu tư bị anh ta giết chết, đổi thành Bùi Văn Kiên, nếu như anh và Quách Tuấn Anh vẫn còn ngu ngốc như vậy, qua mấy năm nữa, bốn cậu chủ ở Cảng Thành này, có phải sẽ bị đổi hết không?”
Hứa Tuyết Kỳ đáp.
“Vậy Mạnh Chí Cường này.”
Hứa Cảnh Nam ngắt lời: “Nếu như Mạnh Chí Cường có thể giúp em tìm lại thể diện, điều đó đã nói lên anh ta có tư cách đứng chung một chỗ với chúng ta.
Nếu không, anh ta cũng chỉ là một con tốt thí
mạng mà thôi, Cảng Thành này chỉ có anh và Quách Tuấn Anh liên thủ mới có thể đối chiến với Bùi Cửu Thiên đúng không?”.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Em sẽ không cho rằng, anh và Quách Tuấn Anh thật sự nguyện ý làm chó săn đấy chứ?”
“Đàn ông con trai sinh ra giữa trời đất này, sao có thể khom lưng sống như hạ nhân!” Ở đằng sau, Quách Tuấn Anh đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hờ hững.
Sự xuất hiện của anh ta khiến cho Hứa Tuyết Kỳ sững sờ, sau đó sắc mặt của cô ta trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, khi Hứa Cảnh Nam và Quách Tuấn Anh liên thủ, hai vị cậu chủ Cảng Thành này quả thật có khả năng đối đầu với Bùi Cửu Thiên.
| Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh kiểm tra trên phần mềm di động, tìm một quán trà gần đó ở Cảng Thành.
Dựa theo ước định của anh và cục cảnh sát Cảng Thành, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể rời khỏi Cảng Thành.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Chẳng qua điều đó cũng không cách nào hạn chế tự do của anh, ít nhất lúc này Bùi Nguyên Minh còn đang chờ Đông Hoài An tặng giấy khen công dân tốt cho mình đấy.
Chỉ là lúc ăn cơm, Bùi Nguyên Minh nhìn thời tiết bên ngoài thì hơi cau mày.
Bởi vì mặc dù bên ngoài không mưa, nhưng xung quanh lại âm trầm đến đáng sợ, giống như bầu trời | lúc nào cũng có thể sập xuống.
Đing đong đing.
Lúc Bùi Nguyên Minh ăn xong một quả dứa trước mắt, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, là một số xa lạ gọi đến.
Bùi Nguyên Minh kết nối, sau đó nghe thấy đối diện truyền đến một giọng nói.
“Anh Bùi, nhanh cứu tôi, cầu xin anh nhanh cứu tôi” Trong giọng nói mang theo hoảng sợ, giống như là con mồi gào thét trước khi bị đuổi giết.
Bùi Nguyên Minh hơi cau mày.
“Anh là ai?” “Tôi là Châu Tứ Hải, tối hôm qua chúng ta đã gặp ở Kim Ngọc Lâu”
“Hôm nay đám người chúng tôi ra ngoài chơi golf, tôi chịu trách nhiệm đưa đón cô Giang, thế nhưng giữa chừng có xe chặn chúng tôi lại, cô Giang bị bọn chúng đưa đi, tôi nhận lúc hỗn loạn chạy đi, nhưng bây giờ bọn họ đang truy lùng tôi khắp nơi, tôi thật sự cùng đường bị lối, bởi vì tôi gọi điện thoại cho cảnh sát và nhà họ Giang đều không được, cho nên chỉ có thể tìm anh.”
“Cầu xin anh, anh Bùi, anh nhất định phải cứu tôi, cứu cô Giang” “Không gọi được điện thoại?” Bùi Nguyên Minh cau mày, mùi âm mưu xông vào mũi.
Chẳng qua anh không nói gì, mà chính là thản nhiên đáp.
“Anh đừng vội, anh đang ở đâu, nói cho tôi biết, tôi lập tức đi tìm anh, từ từ nói cho rõ ràng” Trong lúc nói chuyện Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững bình tĩnh, giống như không phát hiện ra có người đang theo dõi mình.
- -----------------