Trương Laffey hơi sững sờ, nói.
“Cậu đã sớm dự liệu được Long Ngạo Thiên sẽ không làm gì được Bùi Nguyên Minh ư? Long Ngạo Thiên là phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn, quản lý ba mươi sáu phân hội trưởng, sao Bùi Nguyên Minh lại dám không nể mặt ông ta như thế chứ?”.
Bùi Cửu Thiên tự mình rót cho Trương Laffey một cốc trà, anh ta cười nhạt một tiếng rồi đáp.
“Rất đơn giản, bởi vì Bùi Nguyên Minh không chỉ là phân hội trưởng Long Môn Thủ đô, đối với anh ta mà nói, thân phận phân hội trưởng này chỉ là tăng thêm danh tiếng mà thôi”.
“Thân phận chân thật của anh ta, chắc hẳn ông cũng đã từng nghe nói qua, thế tử Minh ở thành phố Đà Nẵng”
“Bà cụ Lý Hạnh Mai của nhà họ Lý Cảng Thành cũng phải ăn thiệt trong tay anh ta, thất bại tan tác mà quy về”
“Tất cả tư nguyên của gia tộc đỉnh cấp thành phố Đà Nẵng cũng rơi vào trong tay anh ta”
Một người như anh ta, đâu phải loại người dễ dàng đối phó”.
.
Truyện Cung Đấu
“Ít nhất dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị của Long Ngạo Thiên và ông cứ thế ra tay, chắc chắn không đối phó được anh ta”
Bùi Cửu Thiên nói rất thản nhiên, nhưng đồng thời cũng là một mặt khuyên bảo.
Trương Laffey khẽ cau mày, một lát sau ông ta nhìn chăm chú vào Bùi Cửu Thiên, mang theo vài phần tức giận nói.
“Nếu đã như thế, sao trước khi chúng tôi ra tay, thiếu chủ Bùi cậu lại không cảnh cáo chúng tôi?”.
| “Chẳng phải tôi đã nói rồi à, tôi đã cảnh cáo ông không nên nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng ông nghe ư?”
“Cho dù tôi cho ông biết thân phận thật của anh ta, lấy tính tình bá đạo của ông | và Long Ngạo Thiên mà nói, các người sẽ nghe ư? Sẽ tin sao?” | Bùi Cửu Thiên muốn phủ nhận trách nhiệm của mình, từng bước dẫn dắt.
“Muốn để cho ông và ông Long, hai người giữ vững tinh thần dốc toàn lực đối phó với thằng nhóc không biết tốt xấu này, cách duy nhất chính là để ngài ăn chút thua thiệt, như thế ngài mới hiểu muốn đối phó với dạng người này, hoặc là không ra tay, hoặc là vừa ra tay phải trực tiếp giết chết anh ta” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Sắc mặt Trương Laffey thay đổi, hòa hoãn hơn nhiều.
Một lát sau ông ta mới trầm giọng nói.
“Nói như thế, thiếu chủ Bùi cậu chắc chắn không giúp tôi ra mặt”
Nhìn thấy mình nói lâu như thế mà Trương Laffey lại vòng chủ đề về, trong lòng Bùi Cửu Thiên yên lặng thở dài.
Loại lão già này, vừa xấu tính lại thích sĩ diện, ngày thường rất dễ lừa, rất dễ lợi dụng.
Thế nhưng hôm nay không biết thằng nhóc Bùi Nguyên Minh kia đã làm gì, khiến cho anh ta nói một lúc lâu như thế ông ta cũng không quên nhờ mình ra mặt.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Cửu Thiên biết nếu mình không tỏ thái độ gì, nói không chừng sẽ mất đi một người ủng hộ đáng tin như Trương Laffey.
Mà Trương Laffey là người đại diện cho hoàng thất đế quốc Ba Tư.
Tuy Cảng Thành đã về trong tay Đại Hạ được nhiều năm, nhưng một số giới thượng lưu vẫn có vô số quan hệ với đế quốc Ba Tư.
| Dưới tình huống như thế, Bùi Cửu Thiên quả thật không muốn đắc tội với Trương Laffey.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Cửu Thiên đã cười nói.
“Ông Trương, vốn dĩ về tình về lý, tôi nên giúp ông tìm lại mặt mũi, thế nhưng tiếc là tôi không làm được gì, cách ngày mừng thọ của bà cụ còn chưa đến mười ngày, nếu như tôi ra ngoài gây chuyện, chọc giận bà cụ sẽ không tốt lắm đâu”.
Nghe được mấy chữ bà cụ, mí mắt Trương Laffey hơi giật giật, một lát sau ông ta bình tĩnh lại.
| Bùi Cửu Thiên tiếp tục thản nhiên nói.
“Ông Trương, nếu như tôi nhớ không lầm, chẳng phải cháu trai của ông đang học đế quốc Ba Tư có một người bạn gái là chi thứ của hoàng thất đế quốc Ba Tư à?”
| “Đúng thế” Trương Laffey nghe thấy thế thì vẻ mặt đắc ý, cháu của mình có thể leo lên bắp đùi của đế quốc Ba Tư, là chuyện mà đời này ông ta kiêu ngạo nhất.
- -----------------