“Có phải ông cảm thấy nhận người phương Tây làm ba thì ông sẽ có tài trí hơn người đúng không?”
“Hay là ông cảm thấy, tất cả mọi người đều giống như ông, vừa nghe thấy tên tuổi của người phương tây đã trực tiếp quỳ xuống?”
“Bốp”
Bùi Nguyên Minh càng nói càng tức giận, lúc này đây, anh lại trở tay tát một cái vào mặt Trương Laffey, đánh ông ta ngã lăn quay lên trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
Trương Laffey bị Bùi Nguyên Minh đánh cho đến mức mặt mũi bầm dập, tinh thần hoảng hốt, theo bản năng từ trên đất bò dậy, lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa đi lên, ông ta gần như theo bản năng lùi ra phía sau hai bước, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Hiện tại tôi cũng cho ông một cơ hội nói lời xin lỗi, nếu không hôm nay ông cũng đừng đi đâu hết.
Tôi cam đoan ngày này sang năm cũng chính là ngày giỗ của ông và Long Ngạo Thiên”
“Cậu..”
Trương Laffey tức đến mức cả người run rẩy, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, lại nhìn gương mặt sưng đỏ của mình, ông ta đành phải nuốt tất cả ngạo khí của mình lại.
Mặc dù nói những năm gần đây, quyền thế, năng lực, tiền tài, mạng lưới quan hệ mới là tất cả, nhưng vấn đề là hiện tại trong hoàn cảnh này, nắm đấm mới chính là chân lý.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Long Ngạo Thiên đã bị Bùi Nguyên Minh đạp bay, mà bản thân ông ta cũng bị Bùi Nguyên Minh tát.
| Trương Laffey biết rất rõ ràng, người ba phương tây vẫn luôn là chỗ dựa cho ông ta, hôm nay không có tác dụng.
Vào lúc này đây, Trương Laffey hít sâu một hơi, không thể không nhìn Bùi Nguyên Minh, khó khăn nói.
“Rất xin lỗi.” “Bốp!” “Xin lỗi mà nói như thế à?” “Bốp!” “Người ba phương tây của ông không dạy dỗ ông cẩn thận à?” “Bốp!” “Ông không biết nói xin lỗi phải quỳ xuống biểu thị sự tôn trọng sao?”
Bùi Nguyên Minh thuận tay tát mấy cái, tát đến mức Trương Laffey lảo đảo lùi về phía sau.
Mặt mũi của ông ta vặn vẹo, vẻ mặt khó coi, tức giận đến cực hạn.
Ông ta muốn ra tay nhưng lại không dám, chỉ có thể cắn chặt răng, sau đó run rẩy.
quỳ xuống.
“Cậu Bùi, rất xin lỗi, hôm nay là tôi sai rồi”
Chẳng qua đối với loại người như Trương Laffey mà nói, ông ta cũng không cảm thấy việc quỳ xuống là nhục nhã đến mức nào.
Nhưng ở trong nhận thức của ông ta, gặp người ba phương tây thì nên quỳ xuống, Bùi Nguyên Minh còn chưa có từ cách nhận lấy ông ta quỳ.
“Tuy thứ đồ hèn nhát như ông quỳ xuống cũng chẳng có thành ý gì, thế nhưng tôi | vẫn là một con người nói lời giữ lời”.
Bùi Nguyên Minh dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Biến ngay, lần tiếp theo muốn đến tìm tôi gây chuyện thì tốt nhất cũng dẫn theo người ba phương tây của ông đi cùng, xem bọn họ có dám chọc tôi hay không, chỉ dựa vào loại người như ông, không có tư cách trêu chọc tôi”.
Sau đó Bùi Nguyên Minh chỉ vào ghế và bàn trà vỡ vụn trên mặt đất, thản nhiên nói.
“Một ghế ba trăm năm mươi tỷ, một khay trà bảy trăm tỷ” “Tôi lười thống kê, xem như ba nghìn năm trăm tỷ đi” “Giao tiền xong thì các người có thể biến.
Không trả tiền thì chờ chết đi”.
“Thằng ranh con!” Long Ngạo Thiên quay người, hộc máu.
Ông ta lăn lộn ở trong chấp pháp đường Long Môn nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một người còn chảnh hơn cả mình.
- -----------------