Tám giờ tối, bên trong một tòa nhà văn phòng nào đó ở Cảng Thành, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Đổng, tiền thuế hàng năm là một con số vô cùng kinh người.
Hơn nữa trên đỉnh đầu tòa nhà văn phòng này còn có một vườn hoa trên không trung, phía trên hoa cỏ bốn mùa tươi tốt, càng tăng thêm vẻ bất phàm cho nơi này.
Nơi này năng lực của nhà họ Đổng là mạnh nhất, đồng thời bởi vì là cuộc hẹn bất ngờ, cho nên Đồng Hoài An mới sắp xếp ở nơi này.
| Bởi vì nếu như vậy, cho dù đối phương có thủ đoạn gì, thậm chí muốn trở mặt ngay tại chỗ, Đồng Hoài An đều có tự tin tuyệt đối có thể đối kháng một, hai.
Bùi Nguyên Minh ngồi lên chiếc xe thương vụ biển số 00001 của Cảng Thành đi đến tòa nhà văn phòng này, sau đó ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua xung quanh một lượt.
Cho dù là buổi tối, nhưng nơi này vẫn đông nghịt như cũ, có thể nhìn thấy trên đường lớn có không ít thành phần tri thức đi tản bộ.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn một lúc, sau đó cười nói.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Cô Đổng, nơi này của các cô tránh gió tụ nước, là vùng đất tụ tài chân chính, thật đúng là một nơi tốt”
| “Anh Bùi nói đùa, đây chỉ là một vùng đất bình thường, người nhà họ Đổng chúng tôi chỉ dựa vào nó để kiếm cơm mà thôi” Đổng Hoài An vẫn mặc chiếc váy màu đen kia, chỉ là trong lúc đi lại cũng đủ hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông.
Những người đàn ông này mỗi người đều đỏ mặt tới tận mang tai, giống như hận | không thể nào nhào lên vậy.
Chỉ tiếc chiến trận bên người Đổng Hoài An, trực tiếp cắt đứt một ít tâm tư không nên có của đám người đàn ông kia.
Đổng Hoài An cung kính giúp Bùi Nguyên Minh mở cửa xe, sau đó khẽ nói.
“Anh Bùi, mời anh vào bên trong, tôi đã hẹn với đám người Công Tôn Vũ Nhiên, thời gian là đúng tám giờ, chúng ta đến muộn cũng không sao, không cần vội”.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Nếu như anh có hứng thú mua sắm, chúng ta đến cửa hàng miễn thuế ở tầng một đi dạo một lượt cũng được.
Sau khi nói xong, Đông Hoài An rất tự nhiên khoác cánh tay Bùi Nguyên Minh, giống như chim non nép vào người, đi theo vào trong tòa nhà.
Cảnh tượng này khiến cho không ít con cháu nhà họ Đổng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Từ khi nào thì có cả nhà bọn họ cũng sẽ đối xử với người khác cung kính, dịu dàng như thế.
“Cửa hàng miễn thuế thì thôi, tôi không thích mấy trò đi dạo phố lắm” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng, đi thẳng vào tòa nhà, đồng thời mang theo hiếu kỳ hỏi.
“Công Tôn Vũ Nhiên cũng đến đây à? Cô ta còn dám xuất hiện trước mặt tôi ư?” “Sao lại không dám chứ?” Đổng Hoài An hừ lạnh một tiếng.
“Anh Bùi anh nghỉ ngơi một ngày, Công Tôn Vũ Nhiên mang theo cái mác Long Môn đã xử lý không ít chuyện”
“Nghe nói cô ta còn tranh thủ được cơ hội gặp mặt Bùi Cửu Thiên, không lâu sau đó cô ta đã đến chỗ phó đường chủ chấp pháp đường, về phần cô ta còn lá bài tẩy nào, chỉ sợ phải đợi đến lúc gặp mặt mới biết được.”
“Gặp mặt Bùi Cửu Thiên, sau đó mới chuyển đến chỗ phó đường chủ chấp pháp đường ư?” Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế thì có chút hứng thú cười nói.
“Xem ra, Bùi thiểu chủ thật đúng là ước gì tôi chết!”.
“Chỉ cần vừa tìm được cơ hội là anh ta tuyệt đối sẽ dốc toàn lực giết chết tôi” Nghe được lời Bùi Nguyên Minh nói, Đổng Hoài An cau mày.
“Anh Bùi, nếu như trong chuyện này có dấu vết Bùi Cửu Thiên ra tay, vậy thì rắc rối rồi.”
“Bùi Cửu Thiên, người này luôn làm việc cẩn trọng, không nắm chắc tám mươi phần trăm thì anh ta sẽ không ra tay”
“Anh nhất định phải cẩn thận đấy” Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Đến cũng đến rồi, cẩn thận hay không cẩn thận có gì khác nhau ư?” “Cô vẫn nên nói qua vị phó đường chủ này là ai?”.
“Long Ngạo Thiên, nhân vật nổi bật trong thế hệ thứ hai của nhà họ Long, mặc dù đã gần bảy mươi tuổi, thế nhưng ty vọng của ông ta vẫn còn hết sức kinh người.
Nghe nói, ông ta còn cùng mấy lão già ở Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas là bạn cũ."
“Lần này một mặt là đến ôn chuyện với đám bạn già Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, một mặt khác là đại biểu cho chấp pháp đường đến tìm anh Bùi anh”
- -----------------