“Bip bip bip..."
Bùi Nguyên Minh vừa đi, vừa tiện tay lỗi di động ra gửi một tin nhắn, sau đó mới đi tới nhà xác ở phía cuối hành lang.
Tại cửa nhà xác có hai thám tử của sở cảnh sát Cảng Thành khoanh tay đứng đó, bọn họ đều nhận ra anh, lúc này đều hơi gật đầu, đón anh đi vào.
Trong nhà xác, Đổng Hoài An đeo găng tay y tế màu trắng, mái tóc ngắn được buộc gọn, lộ ra chiếc cổ mang theo hương vị khác biệt. Khi Bùi Nguyên Minh lại gần, cô gái này đang tra xét cẩn thận vết thương ở cổ họng của Takei Naoto. Chỉ có điều, | bởi vì cô ta nhìn quá cẩn thận, cho nên làn da trắng nõn chấn động tâm can ở trước ngực lộ ra, mà cô ta cũng không phát hiện ra được.
Cho dù là lúc này cô ta đã mặc đồ bảo hộ màu trắng, nhưng đường cong cơ thể, | bóng người duyên dáng, vẫn khiến người ta có nhiều thứ để nhìn như cũ. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bùi Nguyên Minh ổn định tinh thần, sau đó đi lên nói: “Hoài An, sao cô lại làm hết công việc của nhân viên khám nghiệm tử thi thế, cô làm vậy khiến bọn họ khó xử thì sao?”.
Đổng Hoài An dừng động tác, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, chỉ một ánh mắt đơn giản đã vô cùng phong tình rồi. Cô ta nhẹ giọng đáp: “Kết quả thì phía khám nghiệm tử thi đã sớm đưa ra rồi, bằng chứng ở hiện trường cũng đã thu thập xong xuôi. Những bằng chứng này đều hướng đến một manh mối, đó chính là kẻ giết người, là Bùi Nguyên Minh anh”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bùi Nguyên Minh nhún vai, bảo: “Nhưng vấn đề là, tôi không có thời gian giết người. Tối qua tôi vẫn luôn bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát thành phố Cửu Long các cô, có camera làm chứng. Sáng hôm nay tôi vẫn luôn ở biệt thự hoa viên của nhà họ Đổng, bản thân cô cũng là người làm chứng. Nếu tôi đã không có thời gian phạm tội, vậy thì những bằng chứng đó không có cách nào định tội tôi được, không phải sao?”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đi tới, híp mắt nhìn gương mặt trắng bệch. của Takei Naoto, trên gương mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc chưa tan hết. Anh đoán ra được người ra tay nhất định là một người mà Takei Naoto chưa bao giờ từng đề phòng.
| Đồng Hoài An bóp bả vai hơi cứng ngắc, dường như nhìn ra được suy nghĩ của anh, mới nhẹ giọng bảo: “Trên thực tế, lúc này rốt cuộc ai là hung thủ, đã hoàn toàn không còn quan trọng. Bằng chứng trong vụ án này, rất có khả năng cũng do người ngụy tạo ra, dựa vào những thứ này, thậm chí còn không thể kêu anh đi thẩm vấn bình thường được”.
“Nhưng vấn đề là, những bằng chứng này vô dụng với phía cảnh sát chúng tôi, mà đối với người Đảo Quốc mà nói, thì đây chính là bằng chứng. Huống chi còn thêm chuyện các anh đã giết Furuta Ryuichi, tuy bởi vì nhiều mối quan hệ, mà phía sở cảnh sát cũng không thể định được tội của các anh được. Nhưng đối với người Đảo Quốc mà nói, thì đây vẫn là tội không thể tha thứ”
Bùi Nguyên Minh cười bảo: “Sao thế? Người Đảo Quốc còn định dựa vào những | bằng chứng có thể có, có thể không này, mà truy bắt tôi xuyên quốc gia, phát lệnh truy nã tôi sao?” |
Đổng Hoài An nhẹ giọng bảo: “Nếu là như vậy còn đỡ, chỉ sợ là..”
Còn chưa nói xong, thì ngay lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng giày cao gót. Hai vị thám tử của sở cảnh sát dường như muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy thân phận của đối phương, lại để đối phương tiến vào.
Bùi Nguyên Minh và Đổng Hoài An đồng thời xoay người, chỉ nhìn thấy một nhân viên pháp y mặc áo khoác màu trắng đứng phía sau. Nhân viên pháp y này đeo khẩu trang, khiến người không nhìn rõ được gương mặt của cô ta, nhưng lại có thể nhìn được con ngươi hẹp dài của cô ta hơi híp lại vào lúc này.
Sau khi cô ta liếc mắt nhìn Đổng Hoài An, mới trầm giọng bảo: “Tình huống gì đây? Không phải tôi đã nói rồi sao? Không phải người của sở cảnh sát thì không thể tùy tiện tiến vào. Để người ngoài tùy tiện vào kiểm tra nhà xác của chúng ta, một khi xảy ra chuyện, hoặc có người có ý xấu phá hỏng thi thể, thì ai chịu trách nhiệm đây?”
- -----------------