"Đoàng đoàng đoàng!"
Bùi Nguyên Minh ra tay cũng không khách sáo, cơ thể anh động một cái sau đó đá ra một cú, lúc này chỉ thấy những người vừa tiến đến đều đồng loạt văng ngược ra ngoài, lúc rơi xuống đất cũng rơi vào tình trạng đang ôm hai chân bị gãy của mình lăn lộn trên đất.
Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu bang Hồng Hưng nhanh chóng thay đổi, lúc này tên đó nhanh chóng rút con dao găm ra rồi xông thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
"Răng rắc!"
Thế nhưng khi gã ta còn chưa động vào Bùi Nguyên Minh thì đã bị Bùi Nguyên Minh dùng một tay bóp cổ, chậm rãi kéo lên.
Đầu tiên, người đàn ông này cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó lại coi thường Bùi Nguyên Minh: "Tên nhóc, mày nhìn xem mày có phải là người ở đây không?"
"E rằng mày không biết địa vị của bang Hồng Hưng bọn tao ở cảng thành này!"
"Nếu mày dám động đến tao thì người của bang Hồng Hưng sẽ khiến mày thịt nát xương tan đấy!" | Đương nhiên là gã ta đang tự nhận rằng thực lực của bang Hồng Hưng vô cùng mạnh mẽ, chẳng sợ việc Bùi Nguyên Minh ra tay với mình.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, tay phải của người đàn ông hơi dùng sức, sau đó cổ của người đàn ông kia phát ra tiếng "Răng rắc", chỉ trong nháy mắt tên đó đã xụi lơ trên mặt đất.
Thấy nhóm người phụ trách việc bảo vệ của mình và mấy tên côn đồ của Hồng Hưng đang xụi lơ trên mặt đất, Kametashi cười lạnh một tiếng, sau đó buông Hòa Bích Ngân ra, lạnh lùng lên tiếng: "Tên nhóc, mày đúng là có bản lĩnh đấy!"
"Chẳng trách vì sao mày dám tìm đến bọn tạo gây sự!".
"Thế nhưng mày nghĩ rằng mày còn có thể phách lối được trên địa bàn của bạn tạo sao?"
| Vừa nói xong, trong tay gã nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm, sau đó gã nhanh chóng chém về phái Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, anh cũng không thèm tránh né, mặc cho thanh kiếm kia chém về chỗ mình.
| Thấy cảnh tượng này, Kameshita cũng không ngừng cười được, nhanh chóng lên tiếng: "Người Đại Hạ bọn mày buồn cười thật đấy, cho là mình có được ba cái công phu ruồi nhặng thì có thể là vô địch thiên hạ sao?"
"Có thể anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?" "Đúng là ngây thơ!".
Kameshita đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Mày phải biết rằng trên thế giới này thì người giỏi là vô tận, người giỏi thì cũng sẽ có người khác giỏi hơn!".
"Ở trước mặt những người giỏi giang ở đảo quốc của tao thì bọn mày cũng chẳng là cái thá gì cả!"
"Nếu dám đối đầu với người của đảo quốc bọn tao thì cho dù có Chúa cũng không thể cứu nổi bọn mày đâu!"
"Bây giờ ông đây sẽ không giết chết mày đâu mà sẽ giữ mày ở lại đây làm khán giả.
Cho mày nhìn hiện trường một chút, để mày xem xem cậu Takei sẽ chơi người của Hoa Hạ bọn mày thế nào!"
"Dù sao thì người của đảo quốc bọn tao đều thích như thế!"
Trong lúc nói chuyện, Kameshita cười lạnh một tiếng rồi đưa tay nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân.
"Ầm!".
Không đợi Kameshita bắt được Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến về trước một bước sau đó dùng chân đá mạnh vào lưng của Kameshita.
Kameshita không kịp né tránh, chỉ trong nháy mắt liền bị Bùi Nguyên Minh đá lộn mèo xuống đất.
Một tiếng "Răng rắc" kêu lên, mũi gã gãy lìa, ngay sau đó nhanh chóng té nhào xuống đất, không biết gãy hết bao nhiêu cái răng.
"Mày...
Sao mày có thể?"
Kameshita chật vật quay đầu lại, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Nguyên Minh: "Mày bị kiếm của ta chém thế nhưng sao mày có thể bình an vô sự như thế, mày.."
"Răng rắc!".
Bùi Nguyên Minh lại đá gã một lần nữa, lần này anh đạp gãy hai chân của Kameshita, khiến gã đau đến mức hôn mê tại chỗ.
"Bọn họ là người nào?"
Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Kameshita lấy một cái, anh nhanh chóng chạy tới đỡ Hòa Bích Ngân dậy, ánh mắt nhìn về phía mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng đang không ngừng kêu rên trên đất.
"Các người chỉ có một cơ hội để trả lời mà thôi."
Mí mắt của mấy tên côn đồ kia không ngừng giật giật, thế nhưng họ vẫn ngẩng đầu, lớn tiếng: "Tên nhóc, bọn họ chính là khách quý của bang Hồng Hưng bọn tao!"
"Nếu mày dám đắc tội với cậu Takei thì mày tiêu đời rồi đấy!" "Bởi vì cậu Takei chính là người của đảo quốc Âm Lưu đấy!" "Đảo quốc Âm Lưu sao?"
Bùi Nguyên Minh đẹp tên côn đồ kia, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu là người của của đảo quốc Âm Lưu thì mau đi nói với bọn họ rằng tôi đợi bọn họ ở phòng bao số một.
Tôi muốn nhìn một chút bọn họ sẽ giết chết tôi thế nào!"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đỡ Hòa Bích Ngân đi vào | một phòng bao không người.
Đồng thời anh cũng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại để Thôi Nhã Tuyết phái người tới mang mấy người của đảo quốc đi.
- -----------------
.