Lúc bấy giờ, có một bóng đen đang liên tục ra tay đấu với Bùi Nguyên Minh.
Anh vung tay, liên tục ra quyền, trực tiếp khiến cho đối phương ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Bùi Nguyên Minh vẫn không chịu ngừng tay, trực tiếp giẫm xuống chân phải của đối phương.
Răng rắc! "A!"
Thanh âm xương vỡ vụn vang lên giòn tan xen lẫn tiếng thét thẩu trời.
Bóng dáng đối phương dần hiện rõ ràng, trang phục cổ xưa, da dẻ cháy đen, thân thể mang mùi thối rữa, trông dáng vẻ giống như khỉ vậy.
Đối phương giãy dụa, thanh âm bập bẹ chữ được chữ không lên tiếng nguyền
rúa.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Dám làm hỏng chuyện tốt của tao! Còn không mau thả tạo ra, bằng không tạo sẽ giết cả nhà mày!
Đối phương cho dù đã bị đánh đến mức này vẫn lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ tiếng lải nhải vo ve bên tai, trực tiếp giẫm xuống khiến chân còn lại nứt xương gãy hắn.
"A!"
Thanh âm thảm thiết vang lên, đối phương cuộn tròn người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vẻ tàn độc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không dám tin anh lại ra tay dứt khoát đến mức này.
Hoà Thanh Phong cùng lúc dẫn mọi người chạt đến nơi.
Nhìn thấy đối phương, Hòa Thanh Phong liền sửng sốt, thấp gieng gọi.
“Nguyễn Nhật Bình?” “Ông biết hắn?”.
“Thuộc bang Nam Dương, ở Cảng Thành là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng tại sao hắn lại nơi này...
Bang Nam Dương được thành lập ngay trên đất Cảng Thành, ở mức độ nào đó thậm chí có thể so ngang ngửa với thể lực bang Hồng Hưng.
Tuy nhiên, bang Nam Dương luôn thoắt ẩn thoắt hiện, làm ra nhiều chuyện trời không dụng đất không tha nên đôi khi bang Hồng Hưng sẽ tránh và chạm với đám người này hết mức có thể.
Thanh danh bang Nam Dương ở Cảng Thành chỉ tràn ngập toàn những lời tiêu cực.
Giới thượng lưu nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận bỏ tiền để mua bình yên.
Bị bang Nam Dương để mắt đến, tuy rằng chưa đến mức chết ngay lập tức nhưng mấy trò bọn họ làm ra quả thật vô cùng buồn nôn, Bùi Nguyên Mình híp mắt nhìn Nguyễn Nhật Bình, nghiêm giọng.
“Nếu như tôi đoán không sai, hắn ta nuôi quỷ.
Các người bị quần đến mức đoàn đội tan tác, đều từ đối phương mà ra”
Hòa Thanh Phong mím môi, trong nháy mắt rút ra vũ khí, chĩa thẳng vào trán Nguyễn Nhật Bình.
“Khốn khiếp! Dám tính toán hại người nhà họ Hòa, anh rất muốn biết chữ chết được viết như thế nào, đúng chứ?”
“Hòa Thanh Phong, tôi biết ông chính là Đổ Vương.
Nhưng tôi chính là thành viên thuộc bang Nam Dương, ông dám giết tôi sao? Ông dám giết tôi, bang Nam Dương sẽ giết toàn bộ gia đình ông.
Cho dù hôm nay thả tôi đi thì các người vẫn phải trả cái giá thật đắt vì đã khiến đôi chân này tàn phế.
Đắc tội bang Nam Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi”.
Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Nhật Bình lạnh như băng, rõ ràng đang bị bao vây nhưng thái độ lại vô cùng hống hách, ra vẻ bề trên, chỉ thẳng mặt Bùi Nguyên Minh.
“Muốn gia đình các người được an toàn thì mau giết thằng nhãi ranh này ngay! Chỉ cần đồng ý, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua ngay lập tức.
Hòa Thanh Phong, bang Nam Dương nói được làm được.”
Đùng!
Chưa kịp để Nguyễn Nhật Bình kịp dứt câu, Hòa Thanh Phong đã bỏp cò súng.
Chỉ trong nhảy mắt, trán hắn liền lùng một lỗ thật to.
Trợn trừng mắt ngã xuống.
Dường như cho đến lúc chết Nguyễn Nhật Bình vẫn không dám tin cho dù đã nói ra chuyện bản thân thuộc bang Nam Dương nhưng đối phương vẫn dám xuống tay.
- -----------------
.