"Họ Bùi, anh đừng có quá mức, tôi nói cho anh biết.
Nếu như mẹ của tôi."
Hòa Bích Ngân còn chưa nói xong thì điện thoại di động của cô ta vang lên, cô ta theo bản năng lấy ra rồi bắt máy.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Hoà Bích Ngân vô cùng khó coi, vừa cúp điện thoại xuống thì cô ta lập tức khóc lên.
"Sao vậy?"
Sắc mặt của Sư Tuệ Lan vô cùng căng thẳng.
Hoắc Thu Lan không thể chết được.
Nếu như bà ta chết thì kế hoạch của Bùi Cửu Thiên sẽ | thất bại.
| Lời hứa hẹn mà Bùi Cửu Thiên để cô ta làm nữ chủ nhân của Long Điện cũng sẽ không thành hiện thực.
Cho nên trong giờ phút này, Sự Tuệ Lan còn khẩn trương hơn so với Hoà Bích Ngân.
"Bác sĩ gọi điện thoại tới, bọn họ nói tình huống của mẹ tôi đã vô cùng khẩn cấp rồi, để cho tôi chuẩn bị sẵn sàng..."
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Mẹ tôi liền phải chết, liền phải chết!"
"Về sau tôi sẽ không có mẹ"
"Hu hu..."
"Đùng"
Sắc mặt của Sư Tuệ Lan biến đổi, sau đó cô ta âm thầm cắm răng rồi quỳ xuống mặt đất.
Cảnh này làm cho Hòa Bích Ngân và đám người Tô Ngọc Long vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt | biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.
Sư Tuệ Lan là ai? Đây là nhân vật lớn đến từ đạo quán Ngũ Mai.
Thế mà bây giờ thật sự quỳ xuống?
Sự Tuệ Lan không để ý vẻ mặt của những người khác, trong lòng của cô ta chỉ còn có mưu kế lớn của Bùi Cửu Thiên mà thôi.
Bây giờ cô ta nhẫn nhục, nhìn chăm chú Bùi Nguyên Minh, nói: "Họ Bùi, bây giờ anh có thể đi cứu người rồi chứ?"
Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói:"Tôi đã nói, một mạng người cần dập đầu ba cái." Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Sư Tuệ Lan run rẩy cả người, nhưng quỳ thì cũng đã quỳ rồi, bây giờ cô ta chỉ có thể cắn răng nghiến lợi dập đầu mà thôi.
"Đùng đùng đùng"
Vì để tránh cho Bùi Nguyên Minh kiếm cớ, ba cái dập đầu này của Sư Tuệ Lan vô cùng vang dội.
Trên mặt của Hòa Bích Ngân hiện lên vẻ oan ức nói:"Họ Bùi, sư tỷ của tôi đã quỳ xuống dập đầu rồi, bây giờ anh có thể cứu người chưa?"
Bùi Nguyên Minh nhún vai, quay người đi vào phòng khách.
Phía sau phòng khách, một đống bác sĩ đang nếm thử cứu giúp Hoắc Thu Lan, bọn họ đều đang luống cuống tay chân, sắc mặt vô cùng tuyệt vọng.
Mà Hoắc Thu Lan mặc dù thoi thóp nhưng sức mạnh vô cùng to lớn, bà ta đang không ngừng giãy dụa.
Còn bọn người Tô Phúc Lâm nổ banh trời lúc này đã không có ở đây, không biết đã đi nơi nào rồi.
Bùi Nguyễn Minh đi lên trước, tùy ý vạch phá giữa ngón tay, một giọt máu nằm ở trên trán của Hoắc Thu Lan.
Hoắc Thu Lan vừa rồi còn giãy dụa kịch liệt, lập tức đã khôi phục sự tỉnh táo, mây đen trên mặt cũng đã tiêu tan.
Trong dụng cụ y tế, các chỉ tiêu cũng đều khôi phục lại bình thường.
Đám bác sĩ vô cùng vui mừng bắt đầu cứu giúp.
Bùi Nguyên Minh dặn dò trong ba ngày không thể lau đi giọt máu rồi quay người rời đi.
Mà Sư Tuệ Lan thì biểu lộ cổ quái nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Cô ta nghĩ không ra vì sao Tô Phúc Lâm dùng tất cả các biện pháp đều không giải quyết được, nhưng đến tay của Bùi Nguyên Minh thì vô cùng đơn giản.
Trong giờ phút này, cho dù cô ta là người của đạo quán Ngũ Mai cũng có chút hoảng hốt.
"Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh này là Thiên cái gì Sự như mấy người bác sĩ kia nói sao.
Trâu bò như vậy sao?
Chỉ là cô ta nhớ tới cảnh tượng quỳ gối dập đầu ba cái vừa rồi, Sư Tuệ Lan lại nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như không phải là vì mưu kế của Bùi Cửu Thiên, mình làm sao có thể chịu nhục như thế được chứ?"
Mình nhất định phải tìm cơ hội, phải để người đàn ông trước mặt này quỳ xuống.
Sư Tuệ Lan cũng âm thầm thề, vô luận sau này như thế nào thì cô ta sẽ không bao giờ quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh nữa.
"Không xong, không xong, cậu cả, cậu ba, cậu bốn và mấy bà chủ khác cũng sắp chịu không được nữa rồi."
- -----------------
.