“Phân đà chủ các người đâu?” Vẻ mặt Đường Nhân Đồ lạnh nhạt.
“Nếu anh ta từng tham dự cuộc chiến Âu Á, từng có giao tình liên quan tới tính mạng với Viện Cảnh Thiên, như vậy anh ta nên biết, Bùi Nguyên Minh thể tử Minh là ai!”
“Tốt nhất là cô gọi điện thoại cho anh ta, hỏi xem anh ta có dám đầu lại thể tử Minh hay không?” “Tránh để các người một bước sai, từng bước sai”.
Khóe miệng Bùi Diễm Lan hơi giật giật một chút, rõ ràng là nghĩ tới thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh, thế tử Minh Đà Nẵng, phân hội trưởng Long Môn phân hội thủ đô, bất cứ một thân phận nào, đều đủ hù chết một người.
Nhưng mà cô ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười mỉa một tiếng mở miệng nói: “Đường Nhân Đồ, tôi biết anh muốn nói gi!"
“Chẳng qua có phải là anh quên rồi không, nơi này không phải là thủ đô, cũng không phải Đà Nẵng!” “Nơi này là Cảng Thành, ở đây, thế tử Minh thì thế nào? Phân hội trưởng Bùi thì thế nào?” “Chỉ có tên không cần não như anh mới có thể liều mạng với Long Điện bảo vệ anh ta?” “Ở trong mắt những người như chúng tôi, hai thân phận đó của anh ta là cái rắm gì!”.
Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!.
Ngôn Tình Sắc
"Tôi nói cho anh biết, đừng nói là Đường Nhân Đồ anh dẫn đội tới, hôm nay cho dù Viện Cảnh Thiên dẫn dội, cũng đừng mơ chiếm được chút tiện nghi từ Long Điện chúng tôi?”
“Vậy cô thử xem!” Đường Nhân Đồ nâng tay phải lên, ra hiệu bằng tay.
Chỉ trong nháy mắt, tay phải của binh sĩ Đường Đào Doanh bên cạnh anh ta đều đặt lên đường đao bên hông.
Khí tức uy nghiêm lập tức lan tràn ra, chấn động lòng người.
Lúc này Bùi Diễm Lan đâm lao đành phải theo lao, cộng thêm cô ta có quân bài chưa lật của mình, lúc này cô ta không để ý tới Đường Nhân Đồ, mà duy trì cường thế tuyệt đối, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi cho anh một phút!”
“Thả cậu cả Hòa, bó tay chịu trói!” “Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng, bắn chết anh đấy!” “Trái lại tôi muốn nhìn xem đạo của Đường Đào Doanh nhanh, hay là súng của Long Điện nhanh!”
Giọng nói vừa dừng, chỉ thấy bóng người lắc lư trong sân, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm nam nữ mặc đồng phục xuất hiện, cả đám đều rút súng ra, đằng đằng sát khí đối đầu với người của Đường Đào Doanh.
Tuy hiện giờ là trạng thái thời chiến, nhưng người của Long Điện cũng có đủ năng lực, có tự tin ra tay vào lúc này.
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, tay phải chậm rãi bắt đầu bóp cò, chỉ thấy chốt bản của báng súng bắt đầu lùi lại một chút.
Động tác đơn giản này, khiến sắc mặt Bùi Văn Kiên thay đổi, anh ta biết phong cách làm việc của Bùi Nguyên Minh, tiếp tục bức bách tiếp như vậy, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Hòa Trọng Vinh khó đảm bảo.
Bùi Diễm Lan cũng sắc mặt khó coi tới cực hạn, cô ta gào to nói: “Bùi Nguyên Minh, không còn nhiều thời gian nữa, mười, chín, tảm...”
Ngay sau đó, chỗ cửa đột nhiên có tiếng gió rít truyền đến.
Sau đó chỉ thấy một chiếc xe Toyota Land Cruiser phá cánh cửa ở sân ra, cũng khiến rất nhiều binh sĩ của Đường Đào Doanh | lùi về phía sau.
Ánh mắt mọi người hội tụ, nhìn về phía khách không mời mà tới.
“Rầm.”
Kính chắn gió trước Toyota Land Cruiser bị đá văng ra, sau đó có một bóng người giậm chân tại chỗ mà ra, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Ông ta tùy ý đứng trên động cơ xe, híp mắt mở miệng: “Nghe nói người của Long Điện muốn giam phân hội trưởng của Long Môn, chỉ là phân đà, gan chó lớn thật!”
“Các người, là muốn chết sao?” Một đám người đều trợn mắt há miệng nhìn người đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Đặc biệt là Bùi Diễm Lan và Bùi Văn Kiên, lúc này đôi mắt bọn họ lóe sáng, không dám nhìn thẳng người tới.
Những người khác trong Long Điền, cả đám đều hạ súng xuống, gần như không dám trêu chọc người đột nhiên xuất hiện trước måt.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua xong, cười nói: “Bái kiến môn chủ”
.