Chàng Rể Quyền Thế

Chương 239



Dương không định ly hôn sao?

“Đương nhiên, dù sao anh ấy cũng là chồng chị mà.” Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ đương nhiên.

“Nhưng trước kia chị đâu có đưa anh ta đi?” An Diệu Linh tò mò hỏi. “Em đừng quan tâm nhiều như vậy! Em có giỏi thì dẫn bạn trai theo đi?”

An Diệu Linh “X” một tiếng, tỏ vẻ khó chịu: “Tuyết Dương, không phải em nói xấu chị. Nhưng nếu chị dẫn tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này đi cùng thì chỉ làm cho chị càng thêm xấu mặt mà thôi. E là có người nhìn thấy cảnh này còn rất vui đấy.”

“Ai?” Trịnh Tuyết Dương ngơ ngác.

“Châu Tuệ Mẫn đó! Chị quên rồi sao? Khi còn học đại học, tất cả những chàng trai cô ta thích đều phải lòng chị. Cô ta tỏ tình thất bại hết người này đến người khác nên hận đến nỗi muốn bóp chết chị đấy. Nghe nói mấy năm gần đây cô ta cực kỳ phát triển ở Hàn Quốc, lại còn đi sửa mặt cho đẹp như tiên nữ nữa. Lần này cô ta về nước dự họp lớp, hơn 80% là nhắm đến chị. Tuyết Dương, chị chuẩn bị trước đi.” An Diệu Linh tận tình khuyên bảo.

“Nói đến Châu Tuệ Mẫn, cô ta đúng là may mắn. Nghe nói cô ta đã dùng ảnh giả trên mạng để yêu đương qua mạng với một tên giàu có. Trong suốt nửa năm, mỗi ngày tên đó đều cho cô ta tiền. Sau đó thì sao? Trước khi bọn họ định gặp nhau, Châu Tuệ Mẫn đã dứt khoát cầm tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau khi gặp nhau thì thành công bien tên đó thành chồng mình, trói chặt trong tay. Nghe nói bây giờ cuộc sống đang rất tốt. Mỗi ngày không phải phơi nắng cùng mấy đứa bạn học như chúng ta mà là phơi nắng trong biệt thự, trong siêu xe.”


Triệu Lan Hương cũng cảm thán. Tuy cô ta không coi trọng Châu Tuệ Mẫn và cũng xem thường việc phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng vấn đề là cô ta thật sự giả mạo rất thành công, điều mà không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

“Cô ấy đã kết hôn?” Dù khá kinh ngạc nhưng Trịnh Tuyết Dương lại không mấy quan tâm đến chuyện này.

“Kết hôn rồi, còn mời ba người chúng ta nhưng mà chúng ta đâu có đến dự đâu. Chị quên rồi sao?” An Diệu Linh nói.

“À…” An Diệu Linh lại thở dài một hơi, đánh giá lại Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới một lần nữa rồi nói: “Đồ vô dụng, nếu như anh còn là đàn ông thì tốt nhất không nên đi theo Tuyết Dương đến buổi họp lớp lần này. Vì anh mà lần nào Tuyết Dương đi họp lớp cũng bị người khác cười nhạo đấy, hừm…”

“Theo tôi thấy, Tuyết Dương phải ly hôn ngay lập tức với một kẻ vô dụng như anh. Dựa vào điều kiện của Tuyết Dương, muốn tìm được một anh chồng có điều kiện tốt trước buổi họp lớp chỉ là chuyện đơn giản.” Triệu Lan Hương nghe thế liền khích tướng Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt khinh thường, đáp lại: “Các người dựa vào đâu mà cho rằng Tuyết Dương cùng tôi đến buổi họp lớp thì sẽ mất mặt, biết đâu còn tăng thể diện nữa không chừng?”

“Xì…” An Diệu Linh không nể mặt chút nào: “Chỉ dựa vào anh?”

Nói xong, An Diệu Linh không thèm để ý tới Bùi Nguyên Minh nữa. Anh ta đúng là không biết tự lượng sức mình. Còn Trịnh Tuyết Dương không biết bị cái gì nữa mà bây giờ lại có thể chuẩn bị để anh ta xen vào cuộc sống riêng của mình.

Trịnh Tuyết Dương không định ly hôn sao?

An Diệu Linh nghĩ vậy thì lập tức hoảng sợ. Nếu thật như vậy thì sẽ rất phiền phức, cô ta đã hứa với một người là sẽ tạo cơ hội cho người đó trong buổi họp lớp. Uống cà phê được quá nửa, ba cô gái quyết định đi mua sắm, chỉ còn lại một mình Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh không làm gì mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Gần đây có quá nhiều chuyện đều cần anh xử lý.


Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

“Có chuyện gì?” Bùi Nguyên Minh nghe điện thoại, thuận miệng đáp.

“Anh Minh, chúng tôi đã xử lý xong chuyện của Trần Văn Thức. Sau này anh ta sẽ là người của chúng ta. Tôi sẽ giám sát anh ta chặt chẽ, tuyệt đối không cho anh ta ra ngoài gây rối.” Ngô Kim Hổ ở đầu dây bên kia cung kính nói.

“Biết rồi.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

“Ngoài ra, từ khi không còn Tôn Phước Long, khoản đầu tư từ nhà họ Bạch đã được rút về thành công, việc rút lui khỏi các dự án khác cũng rất suôn sẻ. Tạm thời không có ai gây rắc rối cho chúng ta.” Nói đến đây, Ngô Kim Hồ không tránh khỏi có hơi đắc ý.

“Còn nữa, chuyện Triệu Nam xử lý thế nào? Tôi rất xem trọng người này, nhất định phải biến cậu ta thành người của chúng ta.” Bùi Nguyên Minh nói.

“Anh Minh yên tâm đi! Bên tôi đã bắt đầu điều tra thông tin của anh ta rồi. Đợi sau khi hiểu rõ tình hình của anh ta, chúng ta mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, nhất định sẽ thu phục được người.” Ngô Kim Hồ vỗ ngực nói.

“Ừ, trước mắt cứ vậy đi. Cử vài người khác đi theo vợ tôi, không được để cô ấy gặp chuyện không may…”


“Da…”

Sắp xếp xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh mới thở ra một hơi.

Hầu hết những chuyện ở Hải Dương đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Tiếp theo đã đến lúc nên thực hiện theo kế hoạch của anh.

Vào ngày họp lớp, Bùi Nguyên Minh lái chiếc Porsche của mình, còn Trịnh Tuyết Dương ngồi ở ghế lái phụ. Hai người đi đón Triệu Lan Hương và An Diệu Linh. Sau khi lên xe, cả hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Họ không phải là mấy cô gái mới lớn không biết gì, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là họ có thể biết chiếc Porsche này chắc chắn không phải thứ tầm thường.

“Đậu xanh! Bùi Nguyên Minh, anh vừa trúng số hay đi thuê ở đâu vậy?

Sao mới thế!” Anh họ của An Diệu Linh là An Minh Khải đến từ thành phố ô tô, nên cô ấy khá rõ về ngành này.



DMCA.com Protection Status