“Bốp!” Thôi Văn Triết đè tay lên thẻ đánh bạc, nhỏ giọng nói.
“Chị à, không thể theo nữa, nếu còn theo nữa, chúng ta không bỏ ra nổi tiền đâu” “Nếu như bị ba biết thì hai chị em chúng ta xong đời đấy!”.
“Chị sống ở Las Vegas nhiều năm, chẳng lẽ lại không biết thứ như đánh bạc này tuyệt đối không chạm vào, một khi chạm vào thì không cách nào thoát thân được nữa".
Nghe Thôi Văn Triết nói, Thôi Nhã Tuyết cười lạnh một tiếng, cô ta ngẩng đầu nhìn Thôi Vẫn Triết đáp.
“Tại sao chị lại xuất hiện ở chỗ như thế này, chẳng lẽ em còn chưa rõ à?"
“Nếu như không phải ba năm trước đây em nợ tiền bài bạc của người ta, lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền lên đến bảy nghìn tỷ, chị có cần phải đứng ra giải quyết khoản nợ cho em không?”
Nghe thấy Thôi Nhã Tuyết nói như thế, vẻ mặt Thôi Văn Triết ấm ức.
Trước khi anh ta đến Đường Dao Doanh, anh ta thật đúng là công tử bột, gần như trong mấy năm đó đã tiêu sạch vốn liếng của nhà họ Thôi trên chiếu bạc, sau đó còn ở bên ngoài nợ không ít tiền.
Tuy trước khi nhập ngũ, Thối Thành Huấn đã giải quyết xong tất cả các khoản nợ của anh ta, nhưng hôm nay không biết từ nơi nào lại nhảy ra một tờ phiếu ghi nợ.
Dưới tình huống lãi mẹ đẻ lãi con, vốn dĩ chỉ là phiếu nợ mấy tỷ biến thành bảy nghìn tỷ.
Quan trọng nhất chính là người bảo lãnh trên phiếu nợ kia là Thôi Nhã Tuyết.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến Thôi Nhã Tuyết bị ép chơi bài ở chỗ này.
“Thôi Văn Triết, tôi có lòng tốt khuyến cậu một cầu, cậu vẫn đừng nên đứng đây khoa chân múa tay nữa” Hòa Khải Chính nheo mắt nhìn Thôi Văn Triết.
“Người nợ tiền là cậu, người trả tiền lại là chị gái cậu” “Bản thân cậu không có hành động gì lại còn ở đây hô to gọi nhỏ, cậu có tin tôi bảo người ném cậu xuống thuyền không?" “Em im miệng!” Thôi Nhã Tuyết cũng là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua Thổi Văn Triết.
“Nếu như không phải vì tên phế vật như em, chị sẽ ngồi ở chỗ này sao?" “Em ngoan ngoãn đứng đó nhìn cho chị, nếu còn khoa chân múa tay nữa, có tin chị tát em một cái không?” “Nếu không phải xem em là em trai chị, chị đã sớm phế đi em”.
Hòa Khải Chỉnh nghe nói như thế, anh ta không kìm lòng được bật cười một tiếng.
“Có Thôi thật đúng là người có khí phách”.
“Nể mặt điểm này, ván này có muốn chơi hết vốn liếng, tôi sẽ theo tới cùng.”
Sắc mặt Thôi Văn Triết thay đổi.
"Chị, không được như thế, cùng lắm thì em lại nghĩ thêm biện pháp, em nhất định có thể kiểm đủ tiền bù đắp vào lỗ thủng này, chị đừng chơi liều như thế.”
“Bốp”.
Thôi Nhã Tuyết đứng lên, đột nhiên tát lên mặt Thôi Văn Triết một cái, sau đó cô ta lạnh lùng nói.
“Im miệng, có nghe hay không? Nếu em mà còn nói nhảm nữa, chị sẽ phế em đầu tiên" Thôi Văn Triết ôm mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý đồ.
“Chị à, chị thật sự không thể tiếp tục chơi nữa đâu".
“Chị căn bản không biết chơi bài, sao chị có thể là đối thủ của thằng cha Hòa Khải Chỉnh này chứ? Nhân lúc bấy giờ còn có thể quay đầu, nhanh bỏ qua đi”.
Thôi Văn Triết biết Thôi Nhã Tuyết vì mình mà đánh bạc mới ra tay, nhưng bây giờ bởi vì thua tiền, cô ta đã thua đến đỏ mắt.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa, nói không chừng sẽ thua sạch toàn bộ nhà họ Thôi.
Ồn ào!” Thôi Nhã Tuyết lại trở tay tát lên mặt Thôi Văn Triết một cái.
“Nếu em còn cản trở chị phát tài, chị sẽ giết chết em đấy!”.
Ngay sau đó Thôi Nhã Tuyết lại lấy ra chi phiếu, ở trên đó ghi con số bảy nghìn tỷ trực tiếp cùng thể đánh bạc đẩy lên trên mặt bàn.
“Hòa Khải Chính, hiện tại tôi thêm bảy nghìn tỷ, chơi hết luôn".
*Cộng thêm số tiền trên bàn, mười nghìn năm trăm tỷ này, anh có dám chơi với tôi không!" Thổi Văn Triết vội vàng nói.
"Chị..” “Chát!" Lần này Thôi Nhã Tuyết ra tay độc ác, trực tiếp tát Thôi Văn Triết một cái.
Mà nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Thổi Văn Triết, lại nhìn dáng vẻ đó mắt lúc này của Thôi Nhã Tuyết, Hòa Khải Chỉnh khẽ cười một tiếng.
“Thật đúng là nữ trung hào kiệt, tôi chơi với cô".
"Chẳng qua nếu như cô thua không trả nổi tiền thì từ hôm nay trở đi, cô chính là đồ chơi của tôi rồi!"
.