“Cái gì?”
Xung quanh đều truyền ra tiếng hít khí lạnh.
Cái tát này của Bùi Nguyên Minh chẳng những đột ngột, còn quá nhanh, khiến người ta căn bản không kịp phản ứng.
Trần Thái Tùng là ai?
Thái tử của Hồng Hưng ở Cảng Thành!
Địa vị trong giới hắc bạch ở Cảng Thành, có thể nói dưới một người, trên chục nghìn người!
Nhân vật như Hòa Ngọc Lân, chỉ có thể xách giày cho anh ta.
Nhân vật như Quách Tuấn Anh, ở trước mặt anh ta cũng không đủ nhìn.
Nhưng mà lúc này, Trần Thái Tùng lại bị Bùi Nguyên
Minh tát một cái lảo đảo lùi về sau?
Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng hốt, cả đám đều cảm thấy mình nhìn nhầm.
Đám phụ nữ xinh đẹp ngay cả thét chói tại cũng không kêu được, cả đám che miệng, không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.
Mí mắt của Thôi Văn Triết giật giật, tuy anh ta biết phong cách làm việc của Bùi Nguyễn Minh, nhưng không thể ngờ tới đối mặt với nhân vật lớn như Trần Thái Tùng, Bùi Nguyên Minh cũng không cho chút mặt mũi.
Nếu Trần Thái Tùng hung hãn bá đạo, như vậy Bùi Nguyễn Minh càng thêm hung hãn hơn Trần Thái Tùng, càng thêm bá đạo hơn.
“Thằng khốn này! Khốn nạn!” “Vậy mà anh dám ra tay với thái tử Trần!” “Chẳng lẽ anh không biết thân phận của thái tử Trần sao?”
Hòa Ngọc Lân là người kịp phản ứng đầu tiên, anh ta nổi giận hét lên, dẫn theo đám thuộc hạ xông tới.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Một đám người đều xoa tay, lòng đầy căm phẫn, bộ dạng như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh.
Theo bọn họ, đây không phải là đối đầu hay khiêu khích, mà là vả mặt, hoàn toàn không nể mặt.
Lúc này mấy người phụ nữ cũng kịp phản ứng, bọn họ đều dùng tay ôm ngực lùi về sau, trên gương mặt tràn ngập khinh thường.
Theo bọn họ, tên Bùi Nguyên Minh này đúng là không biết bốn chữ trời cao đất rộng viết như thế nào.
Người ra tay với Trần Thái Tùng như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Tên này xong đời là cái chắc!
Chúa Jesus đến đây cũng không cứu được anh! “Thái tử Trần, cậu tư Hòa, có chuyện gì từ từ nói.”
Thôi Văn Triết không thể không tiến lên, thử ngăn cản hỗn loạn kế tiếp.
"Mọi người ngồi xuống nói chuyện được không? Cần gì phải động dao động súng?”
Rất rõ ràng, Thôi Văn Triết không sợ Bùi Nguyên Minh không đánh lại được Trần Thái Tùng, mà sợ dưới cơn giận dữ, Bùi Nguyễn Minh trực tiếp tát chết Trần Thái Tùng.
Đến lúc đó trợ lý của Hồng Hưng ra tay, mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức.
“Cút đi!”
Hòa Ngọc Lân hoàn toàn không thông cảm đối với lòng tốt của Thôi Văn Triết, lại tát Thôi Văn Triết lảo đảo lùi về phía sau.
“Thằng khốn nạn, dám can đảm ra tay với thái tử Trần, đây là tuyên chiến với chúng tôi mà!” “Hôm nay ông đây không giết anh, ông đây không họ Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hòa!”
Tuy Hòa Ngọc Lân rung động vì Bùi Nguyễn Minh dám ra tay, nhưng bây giờ anh ta cũng quyết định nhân cơ hội phải làm lớn chuyện.
Chỉ có kéo Hồng Hưng cùng xuống nước, như vậy mới có cơ hội giết chết Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn.
Rất rõ ràng, kết cục của Hòa Trạch Bình khiến Hòa Ngọc Lân vô cùng kiêng kỵ Bùi Nguyên Minh.
Anh ta quyết định hoặc là không ra tay, hoặc là đánh chết Bùi Nguyên Minh.
“Ra tay thì làm sao?”
Bùi Nguyễn Minh coi như không thấy đám người xung quanh, cười mỉa mở miệng.
“Các người dám bỏ thuốc Phương Diệu Nga, như vậy bị tôi đánh một trận, không phải bình thường sao?"
Bùi Nguyễn Minh không thích gây chuyện, nhưng có người bắt nạt bạn mình trước mặt mình, sao anh có thể thủ hạ lưu tình? “Bình thường sao? Bình thường con mẹ anh!”
Lúc này Hòa Ngọc Lân có bộ dạng như chó săn bảo vệ, đầu còn là cậu chủ nhà họ Hòa tiêu sái?
Anh ta trực tiếp nằm lấy cái ghế xông tới “Ông đây phải giết chết anh, xả cục tức giúp thái tử
Trần!” "Ram!"
Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, nhấc chân lên đạp Hòa Ngọc Lân ngã xuống đất.
Hòa Ngọc Lân ngã xuống đất, toàn thân không ngừng giật giật, đồng thời chỉ vào Bùi Nguyên Minh tức giận mắng: “Giết chết thắng khốn này!”
.