Tuy Thanh Linh cũng có chút suy nghĩ cẩn thận, nhưng cho dù thế nào bà ta cũng không muốn thừa nhận.
Bởi vì một khi thừa nhận Bùi Nguyễn Minh vì cứu mình mới làm ra như vậy, vậy quá vả mặt bà ta rồi.
Hơn nữa bà ta vẫn luôn muốn tính kể khiến Bùi Nguyễn Minh ly hôn với Trịnh Tuyết Dương.
Hôm nay vì họa được phúc, đạt thành mục đích, sao Thanh Linh có thể làm ra chuyện gọi là hiểu lầm được cởi bỏ? Bà ta chỉ mong sao Bùi Nguyên Minh cút đi như vậy, đừng nên xuất hiện trước mặt Trịnh Tuyết Dương nữa.
Đây gọi là nhắm mắt làm ngơ.
“Mẹ, đừng nói nữa...” Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, trong lòng hối hận tới cực hạn: “Đừng nói Nguyên Minh như vậy, anh ấy là vì tốt cho chúng ta."
Trong lòng Trịnh Tuyết Dương tràn ngập hối hận, cho dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyễn Minh làm như vậy, thực sự là vì cứu Thanh Linh.
Mà mình chẳng những chỉ hiểu lầm anh, còn ép anh ly hôn? Trịnh Tuyết Dương có chút sợ hãi, sợ mình sẽ không còn được gặp lại Bùi Nguyên Minh nữa.
“Làm sao vậy? Cậu ta muốn giết mẹ, mẹ nói không đúng sao?” Thanh Linh trừng mắt.
“Sự thực chính là cậu ta vì không ly hôn với con, vì tài sản của con, mà muốn giết mẹ, còn chiếm lấy con!” “Rời khỏi con, cậu ta là cái rắm gì?" “Cậu ta chỉ là một tên vua ăn cơm nhão dựa vào con lên nắm quyền mà thôi!”.
“Chẳng lẽ mất đi cậu ta, con còn hối hận?”.
“Được rồi, ngày mai chúng ta trở về Dương Thành, đến tập đoàn Thiện Nhân lấy lại quyền khống chế" "Cậu ta đã ly hôn với con, không xứng tiếp tục quản lý tập đoàn Thiện Nhân nữa”.
Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một lát, nói khẽ: “Mẹ, tuy con không biết mẹ hiểu lầm chuyện gì? “Nhưng mà tập đoàn Thiện Nhân là của Bùi Nguyên Minh, không có quan hệ gì với con.” nhớ đọc tại T amlinh2 47 nhé
“Làm sao có thể?" Thanh Linh hét lên một tiếng: “Chẳng lẽ tập đoàn Thiện Nhân không phải là tài sản của chi thử chín nhà họ Chân, mà là của cậu ta?"
“Mẹ không tin!"
Thanh tra ở bên cạnh còn chưa rời đi nghe thấy thế, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bà Thanh, nếu hai người đang nói tới tập đoàn Thiện Nhân mới đưa ra thị trường gần đây, quả thực là danh nghĩa của anh Bùi Nguyên Minh
“Bởi vì lúc trước chúng tôi đã điều tra thân phận của anh Bùi Nguyễn Minh rồi" “Anh ấy là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân” *Loảng xoảng.” Bỗng nhiên cốc nước trong tay Thanh Linh rơi xuống đất vỡ tan, gương mặt trắng xanh tới cực hạn.
“Oan nghiệt mà, tập đoàn hơn ba trăm năm mươi nghìn tỷ đấy." Chỉ trong nháy mắt, trước mắt Thanh Linh bỗng tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Thanh Linh ngất xỉu không lâu, dưới sự sắp xếp của Bùi Nguyễn Minh, hai mẹ con Trịnh Tuyết Dương bị ép suốt đêm về thủ đô cầu bác sĩ chữa trị, cùng lúc đó, cách mười kilomet, quán bar Hồng Hưng ở Cảng Thành.
Một bóng người mặc âu phục màu trắng để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới.
Anh ta đi tới trước phòng của Bùi Nguyễn Minh trước đó, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó nhặt một chai Louis XIll trên đất lên, chậm rãi rót rượu xuống sàn nhà,
Lúc này Quách Tuấn Anh ở bên cạnh anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đã tặng một phần đại lễ qua cho họ Bùi” “Mẹ vợ kêu gào, vợ đòi ly hôn, như vậy đối với anh ta mà nói, cũng hơi khó chịu đúng không?”
Tên khốn nạn này, vậy mà dám hết một tới hai, hết hại tới bà và mặt tôi!”.
“Mất đi chỗ dựa vững chắc của nhà họ Chân ở thủ đô này, tôi xem anh ta có thể làm gì tôi!”
“Hơn nữa tôi mới nhận được tin, bên Vũ Thành, đường chủ của chấp pháp đường đã nhận được lệnh của hội trưởng lão Long Môn, kế tiếp sẽ đến thủ đô cướp đoạt thân phận phân hội trưởng của anh ta"
“Nói một cách đơn giản, rất nhanh anh ta không còn thân phận gì nữa!” “Không có tiền, không có thân phận, tôi không tin anh ta không chết!"
- -----------------
.