Người đàn ông mặt chữ điền tiến lên trước, vỗ nhẹ lên mặt Thanh Linh, mỉm cười nói: “Có chút thú vị, đều nói bà là một người phụ nữ ngực to não phẳng, bây giờ xem ra, bà vẫn có chút bản lĩnh, ít nhất bà nói những lời khiến tôi động lòng.” “Chỉ tiếc, người quyết định sống chết của bà không phải là bà, cũng không phải tôi...
Toàn thân Thanh Linh run rẩy: “Cầu xin cậu, đại ca, giơ cao đánh khẽ, nhất định phải thả tôi!” “Như vậy đi, tôi còn có mấy nghìn tỷ tiền riêng, tôi cho cậu một nửa, được không?” Người đàn ông mặt chữ điền không trả lời, mà cười mỉa một tiếng đứng dậy, cầm lấy điện thoại gọi đi: “Anh Bùi, đã tìm được Thanh Linh, người còn sống.
“Xem ra bên Hồng Hưng vì tiền chuộc, trái lại không thương tổn bà ta.
“Bước tiếp theo chúng ta nên xử lý thế nào đây? Dựa theo tin tức tôi nhận được, người kia đã thẩm vấn Thập Tam Muội của Hồng Hưng suốt đêm, có lẽ anh ta sẽ tới nhanh thôi.” “Có cần bên chúng tôi bố trí lại, tặng một phần đại lễ cho vị nào đó hay không.
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh nhạt: "Giết bà ta đi.” “Giết bà ta sao? Anh Bùi, bà ta còn có giá trị...
Người đàn ông mặt chữ điền hơi sửng sốt, rõ ràng là bị những lời Thanh Linh mới nói thuyết phục.
“Tôi nói, giết bà ta đi, sự tồn tại của bà ta đã không còn ý nghĩa nữa.” “Dạ!” Người đàn ông mặt chữ điền hít sâu một hơi, không dám cãi lại.
Đợi cúp điện thoại, người đàn ông mặt chữ điền híp mắt nhìn Thanh Linh một lát xong, mới thở dài một hơi đầy tiếc nuối, thản nhiên nói: “Tiễn bà ta lên đường đi.
Sau khi nói xong, một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục chậm rãi tiến lên, trong tay là một con dao găm.
Thanh Linh vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, lúc này giống như bị bệnh tâm thần gào rống: “Đừng mà, đừng mà! Tôi có tiền, cùng lắm tôi cho cậu hết tiền, tôi có thể mua mạng!”
Vẻ mặt người đàn ông mặt chữ điền không đổi, lạnh lùng nhìn.
“Á..."
Ngay sau đó, bên ngoài truyền tới tiếng hét thảm thiết, giống như người trông coi ở bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Đám người đàn ông mặt chữ điền quay đầu nhìn theo bản năng.
Chỉ thấy cửa mở rộng ra, vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt đi tới.
Lúc này vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh bình tĩnh, chậm rãi đi vào trong, mang theo tự tin cường đại và cảm giác áp bách vô hạn.
Mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục ẩn nấp ở chỗ tối cùng lấy dao bổ dưa hấu ra, nhưng bị Bùi Nguyễn Minh tát một cái, đều bị đánh bay.
Thấy người của mình không ngăn cản được Bùi Nguyên Minh, người đàn ông mặt chữ điền nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng tiến lên cho tôi, giết tên họ Bùi này!” “Anh quen tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú mở miệng.
“Anh không phải là người của Hồng Hưng đúng không? Không ngại để tôi xem xem, anh là người của ai?” “Người của Bùi Văn Kiên sao?”
Nghe thấy Bùi Nguyễn Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói tên chủ nhân sau lưng mình, khỏe mắt người đàn ông mặt chữ điền giật giật, gào to: “Giết anh ta!”
Một người đàn ông ẩn nấp trong bóng tối cầm khẩu súng, lặng im không một tiếng động giơ súng lên, nhưng không đợi anh ta bóp cò, chỉ thấy chân Bùi Nguyễn Minh đảo qua mặt đất, một cục đá bay ra.
Chỗ trán người đàn ông cầm khẩu súng xuất hiện một lỗ máu, vẻ mặt anh ta khó có thể tin, chậm rãi xụi lơ trên đất.
“Lên! Cùng tiến lên!”
Mấy người đàn ông cầm dao bổ dưa hấu liếc nhau một cái, nhưng không nói lời vô nghĩa nhào lên.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiện tay túm lấy dao bổ dưa hấu của một người trong đó, trở tay quét ngang.
"Phut phut phut..."
Liên tục có âm thanh truyền ra, đám đàn ông bao vây tấn công Bùi Nguyên Minh xụi lơ trên đất.
Mà vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh vẫn lạnh nhạt, quân áo không nhiệm một giọt máu, giống như anh hoàn toàn năm giữ cục diện trong tay.
.