Lúc này người nhà họ Triệu, đã hoàn toàn sửng sốt.
Nhìn Bùi Nguyên Minh thản nhiên tiêu sái đi lên đài cao, trong lòng bọn họ đều có sóng to gió lớn, còn có một loại hối hận khôn cùng.
Bùi Nguyên Minh?
Một người là rễ cỏ tìm bọn họ nương tựa, một tên ở rể, một tên phế vật dựa vào bọn họ ăn cơm.
Là phân hội trưởng Bùi của Long Môn phân hội thủ đô sao?
Một nhân vật lớn lật tay làm mây úp tay làm mưa, một đại cao thủ chiến lực kinh người! Nhưng hai người này khác biệt một trời một vực, vậy mà là cùng một người?
Cho dù thế nào người nhà họ Triệu cũng không thể tưởng tượng ra cảnh này, cho dù thế nào cũng không có biện pháp kết hợp hai người lại.
Nhưng hôm nay, hiện thực lại máu chảy đầm đìa trêu đùa bọn họ!
Bùi Nguyễn Minh người bọn họ khinh thường nhất, là phần hội trưởng Bùi chục nghìn người kính trọng.
Trùng kích lớn như vậy đến mức khó có thể tưởng tượng.
Triệu Quốc Thái đã hoàn toàn trợn tròn mắt, không thể nói nên lời.
Mà Uông Khải Trạch thì toàn thân cứng đờ, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, khiến anh ta có miệng khó mà trả lời.
“Bùi Nguyên Minh, phân hội trưởng Bùi, ông chủ đứng phía sau tập đoàn Khai Sơn...
Trong lòng Uông Khải Trạch xuất hiện ý nghĩ này, nhớ tới mình năm lần bảy lượt chèn ép ông chủ đứng phía sau, còn tự cho là đúng đuổi việc anh...
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Uông Khải Trạch biết mình xong đời rồi!
Mà Lỗ Duy Cường không nói chuyện, tay phải cầm một thanh đao, “vèo” một tiếng đâm trúng lòng bàn tay trái của mình, gọn gàng linh hoạt phế tay mình đi.
Anh ta biết rõ, nếu Bùi Nguyễn Minh là phân hội trưởng, như vậy mình không ra tay mà nói, e rằng tối nay tử chi đều bị phế đi.
Lúc này để mặc máu chảy, Lỗ Duy Cường cũng không dám băng bó, mà nghiến răng chống đỡ
Lúc này, ý nghĩ duy nhất của anh ta chính là bóp chết Uông Khải Trạch xúi giục mình! “Làm sao có thể “Sao có thể có chuyện này được?
Cuối cùng Triệu Thanh Hạm cũng kịp phản ứng, gương mặt cô ta trắng xanh, khó coi tới cực hạn.
“Không phải Bùi Nguyễn Minh là một tên ăn cơm nhão sao?" "Không phải anh ta dựa vào Uông Linh Đan tác oai tác quái à?” “Sao anh ta có thể là phân hội trưởng được?"
Lý Tú Quyền cũng run lẩy bẩy nói: “Vị trí phân hội trưởng này, không phải là Uông Linh Đan nâng đỡ cậu ta lên ngồi vào đấy chứ? Cậu ta chỉ là một tượng gỗ...
Những lời này nói ra, có không biết bao nhiêu ánh mắt đần độn lập tức nhìn về phía Lý Tú Quyền.
Nằm mơ cũng không biết phải làm thế nào.
Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, sao Uông Linh Đan có thể khống chế được?
Không thấy ba cô ta Uông Vĩ Thành, nhiều năm như vậy vẫn không ngồi lên được vị trí này sao?
Triệu Thanh Hạm nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, nhất thời vẻ mặt tuyệt vọng, đồng thời trong lòng không biết là có tư vị gì.
Vừa rồi cô ta còn cho rằng, Bùi Nguyên Minh có thể diễu võ dương oai là vì ăn cơm nhão.
So với Triệu Thanh Hạm cô ta, là khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, Bùi Nguyễn Minh chẳng những không ăn cơm nhão, hơn nữa Uông Linh Đan còn phải nịnh bợ anh.
Nhớ tới lúc trước, có lời đồn Uông Linh Đan là hồng nhan tri kỷ của phân hội trưởng.
Sắc mặt Triệu Thanh Hạm càng thêm khó coi.
Bởi vì cô ta phát hiện, chuyện này thực sự là chuyện mình không có biện pháp tiếp nhận.
Người như Bùi Nguyên Minh, nên là rễ cỏ, là một tên bất tài, tiếp nhận trào phúng và thương hại của cô ta.
Ở trước vinh quang chói lọi của cô ta tự biết xấu hổ!
Đây mới là thận phận và địa vị Bùi Nguyễn Minh nên có!
Nhưng bao trùm lên Triệu Thanh Hạm cô ta như vậy, đây là chuyện Triệu Thanh Hạm không có biện pháp tiếp nhân.
“Thanh Hạm, không sao...
Mí mắt Lý Tú Quyên giật giật, lúc này bà ta có thể lý giải cảm nhận của Triệu Thanh Hạm, vội vàng an ủi: “Đừng nhìn Bùi Nguyễn Minh có tiền đồ hơn chúng ta tưởng tượng, vị trí phân hội trưởng này cũng không dễ ngồi như vậy!” “Nói không chừng, một lát nữa cậu ta sẽ bị người ta chém chết!”
.