“Ông nội, cháu thật sự không biết cô ấy đã làm gì ở chỗ Trần Văn Thức, nhưng chuyện cô ấy cả đêm không về chắc là thật… Chuyện này…” Trịnh Chí Dụng cố ý làm ra vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, rồi mới nói tiếp: “Ông nội, dù cuối cùng sự thật là gì, cháu cũng phải nói mấy câu công bằng cho cô ấy. Suy cho cùng thì cô ấy cũng là vì dự án của nhà họ Trịnh, việc này cũng không thể trách được cô ấy.”
“Choang.”
Ông cụ Trịnh đập mạnh ly thủy tinh trong tay xuống đất gây ra một tiếng động lớn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến dự án hay không dự án. Gia phong là gốc rễ tồn tại của một gia tộc. Bất kể là vì lý do gì, nếu nó thật sự làm ra chuyện nhục nhã gia phong thì tao nhất định sẽ không tha cho nó.”
“Ông nội, đừng nói như vậy, cho dù cô ấy có dùng cách này để lấy lòng Trần Văn Thức thì cũng là vì nhà họ Trịnh”
“Đúng vậy, ông nội! Chúng ta cần phải thông cảm cho cô ấy! Một cô gái như cô ấy cũng không thoải mái gì, chồng cô ấy lại là người bất lực như vậy, cô ấy còn có thể dựa vào ai chứ?” “Hừ! Nói đến chồng của nó là tao lại thấy xui xẻo. Vì một ngôi sao chổi như nó, mấy năm gần đây nhà họ Trịnh chúng ta đã đánh mất bao nhiêu thể diện rồi? Bây giờ lại còn làm ra chuyện như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.”
“Tôi đã sớm nói rồi, một cô gái thì có thể làm được chuyện gì chứ? Còn muốn làm người quản lý dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh chúng ta? Đúng là thành công thì ít, thất bại thì nhiều!”
“Chồng mới cưới của cô ta đã vô dụng, cô ta lại càng vô dụng hơn.”
“Chuyện này nên giao cho Chí Dụng giải quyết đi. Cậu ấy mới là niềm hy vọng của nhà họ Trịnh chúng ta.” “Này, giờ mọi chuyện cũng xảy ra rồi, có nói gì cũng vô ích. Người như Trần Văn Thức chắc chắn sẽ công khai mọi chuyện, dùng chuyện này để phô bày thực lực của anh ta. Đến lúc đó, nhà họ Trịnh của chúng ta sẽ thật sự xong đời, trở thành trò cười lớn nhất cho cả Hải Dương…”
Toàn bộ người nhà họ Trịnh đều bàn tán. Bây giờ, không cần Trịnh Chí Dụng cố ý dẫn đường thì mọi người cũng vô cùng lo lắng.
Mà khi nghe thấy những lời này, sắc mặt ông cụ Trịnh càng thêm khó coi hơn nữa, giờ phút này đã trở nên tái nhợt.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương giẫm lên đôi giày cao gót, bước vào phòng họp.
“Mày đi đâu đó? Sao lại đến muộn như vậy?” Ông cụ Trịnh vốn đang giận dữ, giờ đây trực tiếp hét lên.
“Ông nội, vừa rồi cháu đang sắp xếp lại một số tài liệu mà lát nữa phải đưa qua cho công ty đầu tư Bùi Thị nên mới tới muộn” Trịnh Tuyết Dương đáp lời, nhưng mắt cô lại hơi đỏ lên. Thật ra, tối hôm qua, cô thầm khóc vì chuyện của Bùi Nguyên Minh một lúc lâu nên nghỉ ngơi không được tốt lắm.
“Sắp xếp lại tài liệu hay sửa sang lại quần áo vậy? Tôi thấy mắt cô hơi đỏ đó, xem ra tối hôm qua rất vui vẻ đúng không? Có tắm rửa chưa? Sao tôi thấy khó ngửi quá vậy!” Trịnh Thu Hằng khinh thường nhìn Trịnh Tuyết Dương, đồng thời còn làm ra vẻ muốn nôn.