“Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Lúc này Miyamoto Sakura lấy lại tinh thần, cô ta đi từ trong đám người ra, cổ trấn định lại, sau đó thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Hắn là anh biết nơi này là nơi nào đúng không?”
“Nơi này là địa bàn của nhà họ Phương, hôm nay là lễ chúc mừng khai trương khách sạn Nhã Nam!”
“Xuất hiện ở nơi này, đều là nhân vật lớn trong chính phủ và thương giới!”
“Anh có tư cách gì, năng lực gì giương oai ở đây!”
“Cho dù anh muốn ầm ĩ, cũng cần phải suy nghĩ một chút, mình không phải là đối thủ của nhà họ Phương!”
“Anh cho rằng bảng hiệu một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, chỉ lấy ra dọa người sao?" “Tôi nói cho anh biết, anh nhanh thả em gái tôi ra!”
"Nếu không anh Phương tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Miyamoto Aya cũng giận dữ hét: “Không sai, thả tôi! Họ Bùi, anh giương oai như vậy, anh Phương sẽ không tha cho anh!”
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, cười nói: “Hạ độc vợ của tôi, bắt cóc hồng nhan tri kỷ của tôi, Miyamoto Sakura, cô lấy đâu ra tự tin, tôi tuyệt đối sẽ thả cô đi như vậy?”
Nếu không phải mình bố trí chu toàn, chỉ sợ bây giờ đã bị người Đảo Quốc lừa gạt.
“Người trẻ tuổi, tuy tôi không biết cậu là ai!" "Nhưng cậu tự tiện xông vào lễ chúc mừng khai trương khách sạn Nhã Nam! “Không chỉ mạo phạm anh Phương, lại càng vi phạm pháp luật! Một người đàn ông tai to mặt lớn đứng dậy, vẻ mặt anh hùng cứu mỹ nhân, hiện ngang lầm liệt nói: “Tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là bỏ vũ khí trong tay xuống! Sau đó bỏ tay chịu trói!”
“Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Cậu sẽ chết vô cùng khó coi!”
Cả đám mấy trăm người đều không ngừng gật đầu, vẻ mặt mọi người khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm thấy tên nhóc này là một tên ngốc, là người thiếu hiểu biết pháp luật.
Khách sạn Nhã Nam này, là nơi anh có thể kêu gào sao? Cho dù là nhà họ Phương hay Long Điện, muốn đâm chết anh, đều đơn giản như đâm chết con kiến.
"Đây là việc riêng giữa tôi và người phụ nữ Đảo Quốc này.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, gằn từng chữ: “Chuyện của chúng tôi, tự mình giải quyết.
“Tôi chỉ nói một lần, hôm nay là ân oán cá nhân!”
“Tôi dẫn người đi, chuyện này sẽ kết thúc!”
“Con người tôi là người giảng đạo lý.
“Sau khi rời đi, tôi sẽ lấy ba trăm năm mươi tỷ làm tiền biểu, xem như bù lại tổn thất cho các vị.
“Nhưng nếu có người thực sự không có mắt, cứ thích nhúng tay vào việc riêng của tôi, như vậy tôi cũng không ngại giẫm lên vài người, rồi mang người Đảo Quốc này đi."
“Tóm lại tối nay không có ai có thể ngăn cản được tôi, cho dù là nhà họ Phương hay Long Điện... Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, chỉ Miyamoto Sakura.
Ngô Kim Hồ cười khẽ một tiếng, dẫn theo mấy người vẻ mặt lạnh lùng đi tới.
Có mấy người đàn ông trẻ tuổi xem như từng được huấn luyện muốn xông ra anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả bị Ngô Kim Hồ tát một cái, toàn bộ đều ngã xuống đất.
Vẻ mặt Miyamoto Sakura thay đổi lớn, cô ta không thể ngờ tới lá gan của Bùi Nguyên Minh lại lớn tới vậy.
Hoàn toàn mặc kệ quy tắc cơ bản nhất, vậy mà dám bắt người trước mặt nhiều người như thế.
Còn không đợi cô ta nói gì, Ngô Kim Hổ đã tiến lên tát người phụ nữ lòng dạ rắn rết này ngã xuống đất, sau đó trở tay để tay cô ta ở phía sau.
“Làm càn! Các người quá làm càn rồi!”
Thấy cảnh tượng như vậy, người đàn ông tại to mặt lớn vừa mới mở miệng có vẻ mặt vô cùng khó coi: “Tôi mặc kệ giữa các người có ân oán gì!”
“Nhưng nơi này là địa bàn của nhà họ Phương!”
“Tùy ý làm bậy ở địa bàn nhà họ Phương, các người muốn chết à.”