“Cậu tới đây làm gì?”
Lúc này gương mặt bà mối Lục Thủy Nhiên lập tức vô cùng âm trầm.
“Cậu có biết đây là trường hợp gì không?”
“Tùy tiện tiến vào, cậu có suy nghĩ tới thân phận của cậu không?”
“Cút ngay cho tôi!”
Lục Thủy Nhiên không có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với Bùi Nguyên Minh, vậy mà bán mấy chục chiếc xe sang con của bà ta coi trọng, buôn bán lời mấy nghìn tỷ, sau đó không cho mẹ con bọn họ một đồng.
Con sói mắt trắng này! Chẳng lẽ anh không rõ, nếu không có con trai bảo bối của bà ta đâm xe, anh căn bản không kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Dưới cái nhìn của Lục Thủy Nhiên, tiền kiếm được do Bùi Nguyên Minh mua đi bán lại xe sang, nên thuộc về hai mẹ con bọn họ! Tên nhóc kia chẳng những không cho, vậy mà hai ngày này còn chơi trò mất tích! Đúng là đáng chết! Mà lúc này, Thanh Linh nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Phương Trung Nghĩa rời đi, đứng dậy, ngăn cản Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, người nào bảo cậu tới?”
“Tôi nói cho cậu biết, từ khi cậu lừa gạt tôi bảy nghìn tỷ!”
“Tôi đã không còn đứa con rể là cậu!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu biết điều thì nhanh chóng chuyển bảy nghìn tỷ cho tôi!”
“Sau đó lập tức cút đi!”
“Ngày mai tôi sẽ bảo người ta đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho cậu, cậu nhanh ký tên đi!”
“Đừng phá hoại cơ hội thăng chức rất nhanh của Tuyết Dương nhà tôi!”
“Cậu Phương là một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh, là người cậu có thể đánh đồng sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Thanh Linh mở miệng: “Ly hôn hay không, mẹ nói không tính, đây là chuyện giữa con và Tuyết Dương, người ngoài nói gì cũng vô dụng.”
“Vô dụng sao?”
Lục Thủy Nhiên ở bên cạnh tức tới mức run lẩy bẩy.
Bây giờ làm bà mối, nếu thành bà ta sẽ có mười tỷ rưỡi phí làm mail Cho nên bà ta càng hi vọng chuyện này thành công hơn Thanh Linh.
Lúc này bà ta gần như chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh, nói: “Con sói mắt trắng này, cậu đừng nói những lời không đồng ý như vậy!”
“Tôi nói cho cậu biết, từ xưa tới nay chuyện hôn nhân đều là lệnh của ba mẹ, lời của mai mối!”
“Một nhà mẹ vợ cậu đã không thừa nhận thân phận của cậu nữa!”
“Cậu là cái rắm gì? Còn không mau nhanh chóng cút đi?”
Đối với Lục Thủy Nhiên mà nói, mấy trăm tỷ trong tay Bùi Nguyên Minh chưa chắc có thể tới tay.
Nhưng mười tỷ rưỡi phí làm mối gần trong gang tấc, cho dù thế nào bà ta cũng phải dành tới tay.
Vẻ mặt Thanh Linh lo lắng nhìn về phía Phương Trung Nghĩa một cái, phát hiện anh ta còn đang gọi điện thoại, lập tức thay đổi chiến lược, vẻ mặt tận tình khuyên bảo: “Bùi Nguyên Minh, cậu có thể lý trí một chút được không?”
“Cậu chỉ là một tên ở rể nhà họ Trịnh chúng tôi, nhưng cậu nghĩ lại thân phận địa vị của cậu hiện giờ xem, cậu cảm thấy thân phận ở rể xứng với cậu sao?”
“Hơn nữa hiện giờ Tuyết Dương là người đứng đầu chỉ thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, cậu cảm thấy cậu còn xứng đôi với con bé sao?”
“Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Chim trĩ thì nhất định không xứng với Phượng Hoàng!”
“Hai người vốn là người của hai thế giới, bây giờ lại càng không thể đánh đồng!”
“Nếu là như vậy, vì sao phải miễn cưỡng ở bên cạnh nhau? Như vậy nhất định sẽ khiến hai người đau khổ!”
“Nghe tôi một câu, từ hôm nay trở đi, cậu và Tuyết Dương hãy hoàn toàn ly hôn!”
“Cậu đi đường Dương Quan của cậu, con bé đi cầu Độc Mộc của con bé!”
“Một đao đứt đoạn, đều tốt với mọi người!”
“Còn nữa, nếu cậu nguyện ý đi, tôi có thể nghĩ tới ấm ức mấy năm nay của cậu, nói một tiếng xin lỗi với cậu!”
Đối với Thanh Linh mà nói, bà ta luôn xem trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, nguyện ý cúi đầu xin lỗi Bùi Nguyên Minh, theo ý bà ta là cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi lớn lắm rồi! Không có biện pháp, bà ta quá hài lòng với đứa con rể Phương Trung Nghĩa này, tuyệt đối không thể để Bùi Nguyên Minh phá hủy chuyện này.